Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 748 - Đã Bị Đuổi Học.



Chương 748 - Đã Bị Đuổi Học.



Chương 748: Đã Bị Đuổi Học.Nụ cười trên mặt Chu Nhụy đông cứng lại rồi.Cô ta từ trước đến nay rất biết ăn nói, chưa từng có người nào trực tiếp không cho cô ta mặt mũi như vậy.Diệp Danh mở cửa, nhìn Chu Nhụy, đưa tay làm dấu mời ra.Chu Nhụy chỉ có thể một lần nữa phủ lên khuôn mặt tươi cười, liếc nhìn Diệp Danh, giống như muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn thấy Hoa Chiêu bên cạnh liền câm miệng mà đi nha.Nhìn cô ta đi xuống lầu, Diệp Danh mới từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại, thở phào.Hoa Chiêu lập tức nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì vậy?"Diệp Danh nhìn nhìn cánh cửa mở lớn của văn phòng nói ra: "Đi ra ngoài nói."Bất cứ khi nào có một đồng chí nữ đến văn phòng của anh, những người trong văn phòng bên cạnh anh đều sẽ vểnh tai lên, anh biết điều đó.Hoa Chiêu gật đầu, hai người xuống lầu lên xe, cô lập tức lại hỏi một lần.Thật sự là quá hiếu kỳ rồi. . .Hơn nữa động tác vừa rồi của Chu Nhụy kỳ thật rất quá phận, quan hệ nam nữ bình thường, nào có ai kéo tay áo người ta, rồi lại muốn chui vào trong ngực như vậy?Cô không ở đây, hai năm qua lại xảy ra chuyện gì?Nhìn con mắt cô sáng lóng lánh, Diệp Danh buồn cười nói: "Không phải như em nghĩ."Hoa Chiêu lập tức thở phào: "Làm em sợ nhảy dựng, may mà không phải. Bằng không thì lại phải cùng Chu Lệ Hoa kết thân thích rồi."Chỉ là nghĩ tới đã thấy da đầu run lên."Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""Cô ta là tới thay Chu Lệ Hoa cầu tình đấy, nói cô cô của cô ta mấy năm này khổ cực cỡ nào. Bất quá xác thực cũng có dụng ý khác." Diệp Danh thản nhiên nói.Hai năm nay Chu Lệ Hoa sống cũng thực không dễ dàng, danh bất chính, ngôn bất thuận ở nhà Diệp Thành, tuy Diệp Thành cùng các con vẫn đối xử với bà ta như trước kia, không có gì khác nhau, nhưng đối với người ngoài lại không giống với lúc trước rồi.Trước kia bà ta được hưởng thụ chút ít vinh quang, thổi phồng cùng đãi ngộ, hết thảy đã không còn nữa.Những vị phu nhân và bạn bè năm xưa gặp lại bà ta…Người ta căn bản không nhìn bà ta!Không, là bà ta đã không có tư cách gặp những người kia rồi.Mọi người đã không phải là người cùng một tầng rồi, bà ta muốn lách vào cũng lách không được.Mặc dù khi ly hôn đã dự liệu được loại kết quả này, nhưng thật sự đối mặt, Chu Lệ Hoa thiếu chút nữa đã sụp đổ.Cả người bà ta đều không được khỏe, trở nên rất u ám, cáu kỉnh và thất thường.Điều này khiến mối quan hệ của bà ta với mọi người trở nên căng thẳng.Chu Nhụy, người cháu gái tri kỷ này sau khi biết chuyện, đương nhiên muốn thay cô cô cầu tình.Cho nên cô ta tìm cớ tiếp cận Diệp Danh, nói cái này, nói cái kia, lộ ra cô ta hiếu thảo như thế nào, hiền lành như thế nào, thật tốt đẹp biết bao.Nhưng đã gần 2 năm rồi mà cũng vô ích.Diệp Danh đối đãi với cô ta vẫn như lúc mới gặp. . . . Mỗi lần thái độ đều rất xa lạ, giống như căn bản chưa từng gặp qua cô ta."Cho nên gần đây cô ta nóng nảy, lá gan liền có chút lớn rồi, chẳng những dám đến phòng làm việc của anh làm cho người ta hiểu lầm, còn dám lằng nhằng rồi." Diệp Danh nói ra.Anh cũng không giấu giếm loại chuyện đáng xấu hổ này với Hoa Chiêu, cảm thấy không cần thiết.Hơn nữa anh không nói, thấy ánh mắt tò mò kia của cô, cũng không biết muốn đi nơi nào!"Cô ta đã dám động thủ, vậy anh cẩn thận một chút." Hoa Chiêu nhắc nhở: "Có đôi khi phụ nữ vì đạt được thứ mình muốn đấy, chuyện gì cũng làm ra được."Cô nói xong mặt liền đỏ lên, đột nhiên nhớ tới nguyên chủ, vì đạt được Diệp Thâm, vậy thật đúng là cái gì cũng dám làm.Diệp Danh gật gật đầu, anh nghĩ tới Khâu Mai, thật là. . . ."Đúng rồi, em hôm nay đến tìm anh có chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.Cũng không thể là đơn thuần đến gọi anh về nhà ăn cơm.Anh phát hiện, Hoa Chiêu kỳ thật đặc biệt lười, trừ phi thỉnh thoảng có hứng, bằng không thì rất ít đi ra ngoài, chỉ thích ở trong nhà trêu ghẹo vài thứ."Là có chuyện, chuyện mới đây của Tề gia anh cũng biết rồi chứ?" Hoa Chiêu vừa lái xe vừa nói."Đã biết." Diệp Danh nói xong liếc nhìn cô một cái, phi thường tò mò: "Em làm sao làm được?""Làm được cái gì?" Hoa Chiêu khống chế được biểu cảm, vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi thăm."Vậy cái chai làm thế nào mà vỡ ra vậy?" Diệp Danh hỏi.Bọn họ cũng không thể luôn dùng lại mấy lọ nhỏ đã dùng qua để đựng rượu thuốc, không kín không nói, còn giảm giá trị.Cho nên về sau Diệp gia tự mình đặt hàng lọ thủy tinh làm thủ công.Diệp Danh tự mình thử qua, đặc biệt rắn chắc.Một người đàn ông và hai người phụ nữ tranh giành, sức mạnh ít ỏi đó không đủ để phá hủy nó, chỉ bằng cách đập nó xuống đất.Cho nên, anh cảm thấy Hoa Chiêu đã sớm động tay động chân."Cái này thật không có." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em cũng vốn định làm như vậy đấy, dùng khí lực của em, bóp nát cái chai không thành vấn đề."Hơn nữa đêm hôm đó em cũng đã đến ngoài cửa rồi, kết quả bọn hắn đã đánh nhau, em liền không ra tay nữa."Như vậy ah, Diệp Danh gật đầu không hỏi lại.Vậy chắc là đã đụng phải hàng bị lỗi rồi, vậy là do người Tề gia vận khí không tốt rồi.Hoa Chiêu thở phài, thông minh như vậy làm gì. . . Quá dọa người đấy."Vừa rồi Tề Bảo Quốc đến trong nhà náo loạn, muốn rượu thuốc, bị ông nội đuổi đi rồi." Hoa Chiêu nói: "Nhưng em cảm thấy đây không phải kế lâu dài, ông ta hôm nay đi ngày mai còn có thể đến.""Anh sẽ điều bọn họ đi xa một chút." Diệp Danh không đợi cô nói xong đã nói thẳng.Hoa Chiêu cười, thông minh như vậy. . . Cũng mới có lợi đấy.Diệp Danh động tác rất nhanh, vào lúc nữa đêm Tề Bảo Quốc đã được gửi lệnh điều chuyển công tác, lập tức xuất phát.Bên trên đã quy định rồi, ông ta ngày mốt phải đến báo danh. Bằng không thì cái công tác này cũng không cần làm nữa.Không phải người gác cổng, mà là chủ nhiệm nhỏ của một đơn vị.Mặc dù địa điểm là trong một thị trấn nhỏ của một huyện thành cách xa hàng ngàn dặm. Nhưng ông ta thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng, ông ta tình nguyện đến vùng xa xôi làm chủ nhiệm, cũng không muốn ở lại đơn vị cũ làm người gác cửa.Nơi đó quá xa, may mà cùng ngày có chuyến tàu, nếu không ông ta đã không thể đến đúng thời gian quy định.Tề Bảo Quốc cái gì cũng không kịp nghĩ, hành lý cũng không kịp thu thập, cầm hai bộ quần áo một ít tiền là được rồi.Tề Thư Lan cũng giống như ông ta, hoặc là ở lại đơn vị quét dọn vệ sinh, hoặc là đi vài ngàn dặm đến một địa phương nhỏ bé làm chủ nhiệm.Tề Thư Lan cũng lựa chọn giống anh trai, cùng ngày đã cáo biệt người nhà mà đi ra.Đương nhiên trong đám người bà ta từ biệt này không có Tề Hiếu Hiền, bà ta đến liếc nhìn một cái cũng không có, chứ đừng nói gì đến việc sắp xếp ổn thoả.Tề Hiếu Hiền đã đói một ngày không có người nào quan tâm.Lúc đầu bà ta còn kêu gào, về sau đến khí lực để gọi cũng không có.Bất quá không sợ, bà ta gặp cảnh ngộ thảm như vậy, bên trên cũng rất đồng tình, sao có thể để cho bà ta cùng con cái chia lìa, không có người phụng dưỡng đâu này?Cho nên Tề Hiếu Hiền đã được một người đặc biệt sắp xếp để lên tàu và đi theo Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan.Thị trấn nhỏ bọn họ đi đến cũng cùng một huyện thành, thuận tiện chăm sóc Tề Hiếu Hiền ~Khi bọn họ vừa mới chân trước hoàn thành công việc chuyển vào ký túc xá của đơn vị, chân sau liền nhìn thấy Tề Hiếu Hiền, vẻ mặt đó ...Hoa Chiêu tuy không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể đoán được, chỉ cần nghĩ tới ra, cô liền muốn cười."Cái thuốc đắng này, bọn hắn không ăn cũng phải ăn." Diệp Thư cũng cười nói.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan không thể đem người đuổi đi đấy, vậy quá bất hiếu rồi, sẽ bị người ta nói này nói kia, còn có thể mất công tác.Nhưng bọn hắn khẳng định lại không muốn chiếu cố, anh em hai người sẽ đẩy tới đẩy đi, càng đẩy, mâu thuẫn càng lớn.Mà Tề Hiếu Hiền sống mấy năm cuối cùng này, chỉ có thể thống khổ mà nằm ở trên giường, nhìn mình như rác rưởi bị người ghét bỏ.Nghĩ tới đây, Hoa Chiêu liền thư thái rồi.Có đôi khi sống so chết còn đáng sợ hơn....Đại sự đều giải quyết, Hoa Chiêu mới nhớ tới mình là một sinh viên, phải quay trở lại trường học đưa tin một chút.Lần này du học sinh bởi vì trường học khác nhau, chuyên môn khác nhau, nên thời gian tốt nghiệp cũng khác nhau.Cô là người đầu tiên tốt nghiệp đấy, cũng là người đầu tiên trở về đấy.Tất cả mọi người là tự mình đi, sẽ không chờ những người khác tốt nghiệp rồi mới cùng trở về.Ngoại trừ cô, các du học sinh khác đều rất nghèo, căn bản không có tiền nhàn rỗi ở lại chờ người khác.Có ít người còn cần hơn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp, đợi không được.Ngày hôm sau, Hoa Chiêu trở về trường, tiến hành thủ tục tốt nghiệp, thuận tiện đi gặp mấy người Tôn Thượng.Kết quả sau khi tới trường học nghe ngóng, cô đã bị kinh ngạc đến té ngã.Tôn Thượng đã bị đuổi học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận