Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 649 - Diệp Thư Mất Liên Lạc.



Chương 649 - Diệp Thư Mất Liên Lạc.



Chương 649: Diệp Thư Mất Liên Lạc.Văn Tịnh sờ sờ mặt của mình, dường như có thể cảm giác được những hạt mụn lớn gồ ghề dưới tay, lúc trước cô ta còn cho rằng khuôn mặt mình đã bị huỷ.Kết quả rượu thuốc vừa uống vài ngày, đã khỏi hoàn toàn rồi.Tuy cô ta vô cùng chán ghét Hoa Chiêu, nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận, cùng Hoa Chiêu so khả năng chữa bệnh, Đỗ Hãn Lương quả thực tự tìm đường chết."Rượu thuốc của Diệp gia? Tôi đương nhiên nghe qua, thực sự có tác dụng như vậy?" Đỗ Hãn Lương nghi ngờ nói.Rượu thuốc của Diệp gia cũng bị thổi lên trời, đương nhiên chỉ giới hạn ở bên trong cái vòng nhỏ hẹp này. Hơn nữa gần đây cũng không lan truyền nữa, hơn mấy tháng trước đã có chút yên lặng.Đỗ gia trở về, chính là trong giai đoạn yên lặng này, cho nên bọn hắn cho rằng rượu thuốc Diệp gia cũng chỉ như vậy, hiện tại mọi người phát hiện bị gạt, quá xấu hổ mà nói ra thôi.Bọn hắn thật không đem cái rượu thuốc kia coi vào đâu.Lại chưa tận mắt nhìn thấy.Văn Tịnh không muốn cùng hắn nhiều lời, nói hắn cũng không tin: "Một tháng sau, anh sẽ thấy hiệu quả. Hiện tại, chúng ta lại đi xem một căn nhà khác a?"Mua căn nhà này, chính là muốn dùng làm phòng cưới của bọn họ.Thái độ của cô ta đã chọc giận Đỗ Hãn Lương, thật sự xem mình làm bàn đồ ăn rồi, động một chút lại làm cho hắn nhăn mặt!"Xung quanh chỉ có một căn nhà độc lập này, chỗ khác không có, nếu cô muốn kết hôn, thì nhìn nhà lầu, không muốn kết hôn, coi như xong." Nói xong lái xe đi, nhìn mấy căn nhà lầu.Bọn hắn không đợi được một tháng, bởi vì hôn kỳ đã định rồi, thiệp mời ngày hôm qua cũng phát ra ngoài rồi, hiện tại dời ngày khác, lại để cho người ta chê cười.Cuối cùng hai người mua căn nhà lầu hơn 100 mét vuông, với tư cách là cháu trai Đỗ gia, phòng cưới này miễn cưỡng chấp nhận được rồi.Đỗ Hãn Lương cảm thấy không sao cả đấy, hắn muốn mua căn phòng lớn, ngày nào đó gặp căn nhà phù hợp thì đến chỗ quản gia đòi tiền là được.Về phần chỗ này, vừa vặn dùng để cho Văn Tịnh ở.Đừng quên hứa hẹn lúc trước của cô ta. . . . Cô ta không ngại hắn bên ngoài có người khác đấy, cô a còn có thể trợ giúp.Cô ta chỉ muốn tìm một chỗ ở lại đó là tốt rồi, đừng ở trước mặt hắn chướng mắt.Văn Tịnh nhìn căn nhà lầu nho nhỏ, tức giận đến cắn răng.Muốn mua căn nhà lớn kia, thực tế là do cô ta kiên trì đấy, cô ta muốn ở trong một căn nhà rộng.Mong muốn nhiều năm như vậy, ở Diệp gia không thành, cô ta hi vọng ở Đỗ gia có thể thành công.Kết quả nửa đường lại đụng phải Hoa Chiêu!Trong lòng cô ta đã muốn tức chết, nếu không phải đang luyện công phu ẩn nhẫn, cô ta đã nổi bão tại chỗ rồi....Hoa Chiêu trở về nhà, liền đi pha loãng một tí rượu thuốc cho Từ Mai, lại để cô ấy đưa qua cho ông cụ, thoa ngoài da, ngâm tay ngâm chân, khẳng định có tác dụng.Từ Mai cảm động vô cùng, cô ấy biết rõ rượu thuốc Diệp gia quý giá đến cỡ nào, lợi hại, trân quý đến cỡ nào."Nếu không, căn nhà kia cho cô đi, tôi lại nhìn cái khác!" Từ Mai đột nhiên nói.Hiện tại cô cũng xấu hổ nếu mua căn nhà kia, nếu như có thể đem căn nhà kia cầm xuống, đều là công lao của Hoa Chiêu rồi, không liên quan gì đến cô cả."Không cần, tôi rất nhiều nhà rồi, gần đây không muốn mua." Hoa Chiêu nói."Cô còn nói như vậy nữa, tôi còn không biết cô sao? Cô mỗi ngày đều đem mua nhà treo bên miệng."Từ Mai nói: "Căn nhà này thật sự để cho cô, tôi không cần nữa, hôm nay ông chủ nhà nói lão tổ tông nhà mình đã chết trong căn phòng kia, tôi thực sợ hãi. Không được, về sau tôi sẽ không mua mấy căn nhà lâu năm nữa, tôi mua miếng đất tự mình dựng nhà mới được!"Càng nghĩ càng có chuyện như vậy, Từ Mai hiện tại kiên trì không lấy căn nhà kia nữa.Trước kia cô công tác ở bệnh viện, đã thấy rất nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái, so với người bình thường cô càng tin tưởng hơn.Vừa nghĩ tới trong phòng kia có không ít người già, không chừng buổi tối đều nằm sấp đầu giường mà nhìn cô, cô liền toàn thân sợ hãi!"Đi đi, tôi sẽ đưa cho chủ nhà giúp cô!" Từ Mai ôm bình liền đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi còn phải nhìn xem mấy chỗ khác, trước kia kỳ thật cũng chọn trúng mấy chỗ đấy, chờ tôi định ra sẽ gọi cho cô.""Ai?" Hoa Chiêu ngăn cản không được, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bật cười.Ân, căn nhà kia kỳ thật cô cũng thấy rất tốt đấy. . . . Cũng không quan tâm nó đã qua nhiều đời, dù sao cô cũng không ở đó.Mấy nới này nếu như bị phá bỏ và dời đi sớm, bị cưỡng chế coi như xong, nếu không bị cưỡng chế cô sẽ kéo dài thời gian một chút, kéo dài đến khi không bị tháo dỡ nữa thì tốt nhất.Kiến trúc cổ lại lớn như vậy, giá trị sẽ rất lớn.Nếu như không quan tâm đến kiến trúc cổ, nhất định phải phá bỏ, trước đó cô có thể xây dựng lên nhà ở, hai ba tầng đấy.Chỉ cần không gặp xui vào đúng lúc có chính sách hơn 20 đồng một mét vuông, chỉ cần có thể kéo dài đến năm 90, vậy dù có phá bỏ và di dời đi nơi khác, tương lai cũng đáng giá đấy.Hoa Chiêu vui vẻ mà tính toán tài sản của mình, đợi 2 năm sau cởi mở rồi, có thể mua bao nhiêu căn nhà.Đến lúc đó trong tay cô không định lưu lại bao nhiêu tiền, đều tiêu hết.Mà mua nhà là lúc này chính là khoản đầu tư tốt nhất.Bằng không thì mua cái gì? Căn bản không có bất cứ chỗ nào khác mà đầu tư, tiền trong tay để đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị giảm giá trị.Hiện tại hơn mười vạn không đầu tư, tương lai chỉ có thể mua cái phòng vệ sinh.Nhân tiện cô còn phải ngẫm lại, 2 năm sau làm chút gì đó kiếm tiền....Ngày hôm sau, lúc Trương Quế Lan trở lại, mang về thiệp mời của Lý Tiểu Giang.Gần đây trời lạnh, Trương Quế Lan thỉnh thoảng phải trở về tiểu viện tử bên kia ở một đêm, nhóm lửa, tránh khỏi phòng ở đông lạnh hư mất.Ngày hôm qua Lý Tiểu Giang vừa vặn đi tìm bà, đưa thiệp mời kết hôn.Hắn và Triệu Thúy Thúy muốn kết hôn."Con không đi." Hoa Chiêu nói ra.Một nơi sẽ có một tập tục, có địa phương phụ nữ có thai không thể tham gia hôn lễ, bằng không thì sẽ ảnh hưởng tới tân nương tử, làm cho người ta không thể mang thai.Tuy không có căn cứ khoa học gì, nhưng là tập tục thì nên tuân thủ."Vậy được, tự mẹ đi, vừa vặn gần đây sẽ có tuyết rơi, mẹ vẫn chưa yên tâm để con đi đây này." Trương Quế Lan nói.Thấy thiệp mời, Hoa Chiêu cũng nhớ tới Văn Tịnh, đã cùng nhau đi xem phòng ốc, hôn kỳ cũng nhanh sẽ tới a?Không biết có nên hỏi thăm anh cả một chút. . . . .Đang nghĩ ngợi, người liền bước vào rồi.Diệp Danh vẻ mặt nghiêm túc, mang về một tin tức không tốt lắm.Diệp Thư đi cao nguyên diễn xuất, gặp phải bão tuyết, bị mắc kẹt rồi.Mà nơi bọn họ bị mắc kẹt, cũng không phải là ở trạm gác, mà là đang trên đường.Hiện tại mất liên lạc rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận