Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1192 - Có Vấn Đề.



Chương 1192 - Có Vấn Đề.



Chương 1192: Có Vấn Đề.Sáng sớm hôm sau, Dương Lập cũng biết Hoa Chiêu đồng ý làm nữ chính của mình, nhất thời cao hứng, lớn tuổi rồi nên cũng bởi vì việc này thiếu chút nữa đã khóc.Thấy vậy trong lòng Hoa Chiêu rất cảm động.Dương Lập là đạo diễn, chỉ có tiền lương cứng.Ông ấy vì một tháng mấy trăm đồng mà lo lắng hết lòng sao? Không phải, ông ấy là vì sở thích cùng lý tưởng của mình.Ông yêu thích sự nghiệp đạo diễn của mình.Mỗi vở kịch, bộ phim đều giống như đứa con của mình, mắt thấy đứa trẻ chết non lại khởi tử hồi sinh, mắt thấy có Hoa Chiêu gia nhập, nó có thể càng ngày càng tốt, ông có thể không kích động sao?"Đạo diễn, cháu chưa từng diễn xuất, có lẽ căn bản không đủ tư cách, chú đừng ôm hy vọng quá lớn." Hoa Chiêu thấy ông kích động như vậy nên nhắc nhở trước.Hơn nữa bản thân cô cũng rất không có lòng tin.Diễn xuất cô biết, cô học từ rất nhiều người thích diễn trò đấy, bản thân cô cũng là một diễn viên.Nhưng đó là diễn xuất không có camera, có camera, còn phải theo đuổi cảm giác ống kính, cô sợ cô không có."Nếu không cháu thử diễn trước? Không được chú hãy mau tìm những người khác?" Hoa Chiêu nói.“Không cần!” Dương Lập cắn răng nói: "Chỉ có cháu thôi! Chú sẽ không sai đâu! Đến lúc đó cháu chỉ cần đừng quá khẩn trương, tự nhiên một chút là được!”"Được rồi." Hoa Chiêu nói.“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta trở về bắt đầu luôn đi!” Dương Lập nói."Cháu còn có việc khác cần sắp xếp một chút, bên ngài cũng có diễn viên cần điều động chứ? Không bằng ngày mai?” Hoa Chiêu nói.Mùa xuân rồi, thỉnh thoảng cô sẽ đi qua nhà kính bên kia, trao đổi chút năng lượng cho thực vật.Bên cạnh mấy ngàn mẫu đất cũng được ký hợp đồng, cây táo giống đã được sửa sang lại, trồng xuống một phần, cô cũng phải nhìn một chút, làm cho tỷ lệ sống sót của chúng cao hơn một chút.Mau chóng có kết quả, kiếm ngoại tệ, giúp Diệp Danh thêm trợ lực.Cũng chỉ mấy năm nay nhà nước cần ngoại tệ, ngoại tệ được ưa thích, chờ về sau, nhiều đến mức không biết chi tiêu như thế nào, cô có thể lấy vườn cây ăn quả này về tiêu thụ trong nước.Thứ tốt để lại cho người mình ăn mới tốt, hơn nữa đến lúc đó quốc dân đều giàu có, cũng kiếm được nhiều tiền.Nhà máy thực phẩm, Từ Mai cũng đi, Lưu Tiền cũng đi, giám đốc mới là trợ lý của Lưu Tiền trước đó, hắn bồi dưỡng một người anh em hơn một năm.Hoa Chiêu phải gặp người, dẫn theo hắn, hy vọng hắn có thể chịu được gánh nặng của giám đốc nhà máy.Còn có xây dựng khách sạn, cô cũng phải khai báo một chút, lúc không tìm được cô, phải đi tìm ai.Còn bên Bằng Thành, cô cũng phải gọi điện thoại dặn dò một chút, cô bận rộn hơn trước, bọn họ gọi điện thoại không chắc sẽ tìm được cô, đừng nóng vội....Quan trọng nhất, mới vừa mới bắt đầu học đông y, bây giờ lại phải buông xuống, cô cũng ngại gặp ông Tôn, lúc trước còn thề son sắt sẽ học tập thật tốt.Ngày hôm sau, Hoa Chiêu tự mình đi xin nghỉ với ông Tôn.Ông Tôn nghe nói cô phải đi quay phim, quả nhiên nhíu mày."Cháu hứa sẽ đọc một cuốn sách thật tốt! Diễn xuất không bao giờ trì hoãn việc đọc sách của cháu! Ông có thể kiểm tra cháu bất cứ lúc nào, cháu hứa sẽ vượt qua bài kiểm tra.” Hoa Chiêu nói."Ồ? Bây giờ cháu học đến đâu rồi?” Ông Tôn hỏi.Hoa Chiêu nói: "Đã đọc xong chương đầu tiên của nền tảng y học cổ truyền.”Trong thực tế, cuốn sách này cô đã đọc một phần ba, nhưng cô không dám nói . . .Ông Tôn gật đầu, mở miệng liền kiểm tra: "Cái gì là âm dương?”"Lục phủ ngũ tạng mỗi người chỉ những cái gì?""Mạch tượng là gì?"Hai câu hỏi đầu tiên coi như đơn giản, những người cố gắng nhiều hơn một chút có thể trả lời, nhưng cuối cùng, nếu không đọc sách tốt chắc chắn sẽ không trả lời.Hoa Chiêu lại hoàn mỹ trả lời, đáp án không khác một chữ viết trên sách.Ông Tôn gật gật đầu: "Được rồi, sau này mỗi tối thứ bảy đến nhà ông, ông sẽ kiểm tra cháu, nếu không đủ tư cách..."Biểu tình của ông ấy rất nghiêm túc: "Trung y phải nghiêm túc nghiên cứu, đã không thể chăm chú học, cũng đừng có học, tránh cho tương lai xem mạng người như cỏ rác!"Hoa Chiêu cũng tỏ thái độ kiên định: "Dạ thầy giáo, cháu đã biết ”Nghiêm sư xuất cao đồ, cô rất vui vì giáo viên của mình rất nghiêm khắc trong học vấn.Tạm biệt ông Tôn, Triệu Nhã Phân đuổi theo.Nghe nói Hoa Chiêu phải đi quay phim, cô ta hâm mộ chết mất."Chị dâu Diệp, đoàn làm phim các chị có vai nữ phụ nào còn trống không? Chị thấy tôi có được không?” Cô ta kéo bím tóc, chớp mắt nói.Hoa Chiêu nhìn một chút, khoan hãy nói, trông rất được đấy.Triệu Nhã Phân mắt ngọc mày ngài, mặt ngỗng, tuy rằng không phải tuyệt sắc, nhưng rất đoan trang, là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa còn là người có thẩm mỹ mà người ta thích thời nay.Đừng nói nữ phụ, chỉ dựa vào bộ dạng này, nữ chính cũng xứng đáng.Thế nhưng, Hoa Chiêu cảm thấy mình không hợp khí thế với cô ta."Theo tôi được biết đoàn làm phim chúng tôi cũng đã tuyển đủ, một người cũng không thiếu." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa cô không làm bác sĩ lại muốn đi đóng phim?”Hai nghề này ai rất khó làm song song, chỉ có thể từ bỏ một nghề.Triệu Nhã Phân cười cười không trả lời câu hỏi này, khi còn bé không hiểu chuyện, nghe nói bác sĩ tốt, được người người tôn kính liền đăng ký, kết quả học mới biết, vừa khổ vừa nhàm chán.Lại còn buồn nôn, còn nguy hiểm.Gặp phải những bệnh nhân mắc các bệnh truyền nhiễm, những bệnh nhân cao tuổi, những bệnh nhân đường ruột, những bệnh nhân da liễu.... Cơm qua đêm cũng nôn ra rồi!May mà cô ta học đông y, cơ bản không có ca đêm, những người học tây y, còn phải thức đêm, vừa nghĩ đến cô ta đã thấy đủ rồi.Cô ta ngày càng ghét nghề này, nếu có cơ hội, cô ta có thể từ bỏ bất cứ lúc nào!Diễn viên là một nghề để nhảy việc rất tốt, làm diễn viên rất xinh đẹp sáng sủa, kiếm được nhiều tiền hơn bác sĩ!Đáng tiếc, người ta không muốn giới thiệu cho cô ta!Với địa vị của Hoa Chiêu, tùy tiện thêm một nhân vật, còn không phải là chuyện chỉ cần một câu nói sao?Triệu Nhã Phân không biết chuyện Hoa Chiêu tài trợ 100 vạn, nhưng cô ta cảm thấy lấy thân phận nhà họ Diệp, dù là không có 100 vạn, còn không phải Hoa Chiêu muốn như thế nào thì như thế đó sao?Nếu không sẽ để cho bộ phim truyền hình không được kiểm duyệt!Biểu tình của cô ta đã tiết lộ hết tâm tư, Hoa Chiêu càng không muốn nói nhiều với cô ta, xoay người rời đi.Cô cảm thấy mình phải tiếp xúc với Triệu Nhã Đình một chút, vạn nhất cũng có tính cách giống như chị gái cô ấy, vậy Nhã Đình cũng không thích hợp.Nói làm liền làm, Hoa Chiêu cảm thấy hôm nay rảnh rỗi, không bằng hẹn Triệu Nhã Đình ra cùng nhau ăn một bữa cơm.Cô đang định đi tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Triệu Nhã Đình, liền nhìn thấy trên đường nhỏ, cô ấy đang cùng một người đàn ông đi tới.Người đàn ông vẻ mặt u buồn, Triệu Nhã Đình ở bên cạnh hắn không ngừng nói, biểu tình giống như là đang an ủi hắn, cố gắng chọc hắn vui vẻ.Hoa Chiêu nhận ra người đàn ông kia, là bác sĩ Lục ngày đó ở hành lang tìm Triệu Nhã Phân ngược lại bị khiển trách.Người đến gần một chút, Hoa Chiêu cũng nghe thấy bọn họ đang nói cái gì."Anh đừng nghĩ quẩn, chị của tôi không phải loại người này... Cô ấy chính là..." Triệu Nhã Đình dừng một chút, đổi đề tài khác: "Đúng rồi, tôi tìm được một hộp băng cassette rất hay.”Triệu Nhã Đình đến gần hắn thì thầm nói: "Là của Jackson nha!”Đôi mắt u sầu của bác sĩ Lục sáng lên, lóe ra hào quang, nhìn chằm chằm Triệu Nhã Đình nói: "Bây giờ tôi muốn nghe.”Chỉ cần hắn không còn có loại ý niệm đáng sợ này trong đầu, hắn làm thế nào cũng được!Triệu Nhã Đình nói: "Tôi mang theo, đi, đi về ký túc xá của anh nghe.”Ánh mắt Hoa Chiêu chợt lóe, trực giác nói bên trong có vấn đề.



Bạn cần đăng nhập để bình luận