Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 382 - Nếu Biết Sớm Như Vậy.



Chương 382 - Nếu Biết Sớm Như Vậy.



Chương 382: Nếu Biết Sớm Như Vậy.Văn Tịnh vừa ra cửa đã hối hận, cô ta cũng biết, cha mẹ chính là đang làm bộ làm tịch để bức cô ta.Nhưng cô ta không thể nhìn thấy họ như thế này.Nhưng trong lòng cô ta cũng vừa giận vừa buồn, nhưng cuối cùng vẫn trực tiếp đạp xe đến bệnh viện.Nhìn thấy cô ta đến, Diệp Danh có chút sững sờ, bất quá thấy sắc mặt của cô ta bình thường, còn mang theo tươi cười, anh cũng an tâm.Văn Tịnh thậm chí là mang theo ít đồ đến đấy, một cân táo đỏ, một cân quýt. Đang là mùa đông nên chỉ có thể mua được hai loại quả này, là lượng cung ứng có hạn đấy, cũng không tính lễ nhẹ.Chỉ có điều khi thấy trên bàn của Hoa Chiêu đều là những quả táo vừa lớn vừa đỏ, đặc biệt còn có cam, sắc mặt cô ta lập tức sững lại thoáng một phát.Quên đi, hiện tại nhà mẹ chồng có đồ gì tốt, dù không có phần của cô ta khẳng định sẽ có phần của Hoa Chiêu! Cô ta ngược lại đã tự bêu xấu!"Chị dâu tới rồi." Hoa Chiêu giống như không phát hiện sắc mặt của cô ta, tươi cười chào hỏi."Chị tới thăm em cùng ai đứa bé một chút, Diệp Danh cũng thật sự là, ngày hôm qua vậy mà quên nói cho chị biết, hôm nay còn đúng lúc cha chị bị bệnh, nên đã tới chậm, em đừng chê trách." Văn Tịnh nói xong mấy lời khách khí, điểm ấy cô ta vẫn có thể làm tốt."Xem chị dâu nói kìa, đều là người một nhà, sao em có thể để tâm tới loại chuyện nhỏ nhặt này? Bác Văn bị bệnh? Tình huống như thế nào?" Hoa Chiêu cũng nói mấy lời khách sáo.Văn Tịnh giật mình, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng: "Ai, lão nhân lớn tuổi, một thân bệnh lớn bệnh nhỏ, viêm túi mật, mỡ lá gan, phổi có u, hiện tại toàn thân khó chịu, ăn không ngon, nằm ở trên giường đây này.""Nghiêm trọng như vậy? Sao lại không tới bệnh viện?" Diệp Danh lập tức hỏi."Bệnh viện cũng không có biện pháp gì tốt." Văn Tịnh một mặt buồn bực nói.Vậy cũng đúng, bệnh người già là bệnh mãn tính chỉ có thể do người trong nhà chăm sóc lấy.Nhưng là Diệp Danh thấy Văn Tịnh hạ ánh mắt, không cùng anh đối mặt, trong lòng liền dừng thoáng một phát.Văn Tịnh không phải là người hay tố khổ, việc xấu trong nhà sẽ không nói ra bên ngoài, đặc biệt là chuyện nhà mẹ đẻ, cô cũng chỉ nói ở trước mặt anh, không nói với bất luận kẻ nào, cô đều kiên cường chống đỡ.Lần này như thế nào còn ở trước mặt Hoa Chiêu nói ra? Theo lý thì càng không có khả năng…Sau đó Văn Tịnh cũng không nói những thứ khác, đứng ở bên cạnh Diệp Danh nhìn đứa bé trong lòng anh.Đã hai ngày, đứa bé không đỏ lên nữa, cũng được tắm rửa một lần, trên người rất sạch sẽ, có chút trắng trắng mềm mềm.Hiện tại lão Nhị Thúy Vi đã tỉnh dậy, mở mắt nhỏ chính mình ở đằng kia chơi tay, muốn bao nhiều đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.Vẻ yêu thích trên mặt Diệp Danh căn bản không thể kìm nén được.Văn Tịnh nhất thời không chịu nổi, quay đầu che lại, cô ta muốn khóc.Diệp Danh cũng giả bộ như không phát hiện dị thường của cô ta, ôm đứa bé đi qua đi lại trong phòng.Kỳ thật Hoa Chiêu rất muốn anh thả đứa bé xuống, cứ ôm như vậy ôm sẽ làm hư con bé đấy, về sau không có người ôm sẽ không chịu ngủ rồi!Nhưng cô chỉ dám lặng lẽ yêu cầu ông chồng của mình, mà Diệp Thâm cũng ngoan ngoãn đem lão đại để vào trong xe nhỏ, không có việc gì cũng không dám ôm.Văn Tịnh rất nhanh che dấu tâm tình của mình, hỏi Hoa Chiêu: "Như thế nào còn chưa ra viện? Là có chuyện gì sao?"Lời này có chút không dễ nghe, nhưng cũng không tính là quá phận, Hoa Chiêu coi như cô ta nhanh mồm nhanh miệng rồi."Hai ngày này trời không tốt, em sợ trên đường lạnh, nên cũng chưa ra viện, nghe bảo ngày mai trời sẽ nắng, không việc gì sẽ xuất viện." Hoa Chiêu nói ra.Cô ở bệnh viện cũng đủ rồi, cô sinh rất thuận lợi, thân thể lại vô cùng tốt, hôm nay mặc dù mới là ngày thứ ba, nhưng cô cảm giác mình đã có thể xuống đất làm việc.Cô muốn về nhà, cũng không cần mẹ phải giày vò qua lại đưa cơm rồi, cũng có chỗ để đi bộ, buổi tối nghỉ ngơi cũng tốt."Không có việc gì là tốt rồi." Văn Tịnh vẻ mặt yên tâm nói.Lại nói vài câu, sắc trời rất nhanh đã tối, cô ta và Diệp Danh cùng nhau về nhà rồi.Đến nhà, Diệp Danh cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đi phòng bếp nấu cơm.Văn Tịnh cũng theo vào, hai người cùng bận việc.Cô ta nhịn cả buổi, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi chuyện rượu thuốc: "Bọn hắn đều truyền ra nhà chúng ta có rượu thuốc thần kỳ, do nhân sâm ngàn năm ngâm đấy, chính là cái bình rượu màu xanh lá lúc trước anh đưa về sao?"Diệp Danh cũng không phản ứng gì, tự nhiên nói: "Đúng." Cô ta rốt cuộc nhịn không được hỏi, mà cái kia lọ thuốc rượu lúc trước đã đến trong tay Văn Bình…Anh có chút đoán được Văn Tịnh hôm nay tại sao phải đi bệnh viện nói mấy câu kia rồi."Anh cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao còn gạt em? Nếu sớm biết như vậy em…"Diệp Danh cười hỏi: "Nếu sớm biết như vậy, em cũng không cho ba mình rồi hả?"Mặt Văn Tịnh thoáng cái liền sững lại rồi, những lời còn lại đã chuẩn bị tốt đấy, mở miệng muốn nói cũng không nói ra được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận