Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 385 - Cô Ta Không Thể Không Cho.



Chương 385 - Cô Ta Không Thể Không Cho.



Chương 385: Cô Ta Không Thể Không Cho.Rượu thuốc của Diệp gia mọi người đều biết.Nhưng người có thể lấy được dù sao cũng là số rất ít, đại đa số mọi người đều chỉ nghe đồn.Theo nhóm người đầu tiên lấy được rượu thuốc về nhà nếm thử, cái rượu thuốc này lại càng truyền đi vô cùng kì diệu rồi, có hiệu quả trị liệu đã như ván đóng thuyền rồi.Người biết nhiều hơn, đã có người động tâm tư. Không biết theo ai mà bắt đầu, có người dùng tiền cầu mua.Chỉ có điều trước mắt không nghe nói có người bán.Mà quan hệ giữa Văn gia cùng Diệp gia, người Văn gia tính tình thích kiếm lời, cũng không phải không có người biết rõ. Đã có người cố ý tìm tới cửa, muốn thông qua bọn hắn lấy được rượu thuốc.Bằng không thì hôm nay mấy an hem bọn họ cũng sẽ không trở về.Cha bị bệnh, bọn hắn trốn còn không kịp đây này..."Cô kích động cái gì, giá bao nhiêu cũng là chuyện nhà mẹ đẻ, không liên quan gì tới cô! Cho cô uống một ngụm cũng không tệ rồi." Văn Minh xem thường Văn Nhược.Hai người bọn họ tuổi gần nhau, đánh nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ một chút cũng không tốt.Văn Nhược lập tức nói trở về: "Chuyện nhà mẹ đẻ cùng con gái đã lấy chồng không liên quan rồi hả? Vậy các người đừng đòi chị cả cái gì ah! Hừ, hoặc là được chỗ tốt phải chia đều cho tôi một phần! Hoặc là tôi sẽ đi nói cho chị cả!""Cô!" Văn Minh tức giận đến đứng lên muốn đánh cô ta.Những người Văn gia khác cũng rất tức giận, bất quá những lời uy hiếp của Văn Nhược rất có tác dụng, hơn nữa bọn hắn cũng biết cô ta thực sự làm được.Văn Lượng nhanh chóng trấn an hai người bọn họ: "Chuyện còn chưa đến đâu, đừng nói đến chị cả.""Nếu không đến coi như xong, còn tới rồi, phải cho tôi một phần, vẫn không thể ít hơn so với các người! Nam nữ ngang hàng!" Văn Nhược cứng cổ nói.Cô ta gần đây thiếu tiền gấo, mẹ chồng sắc mặt càng ngày càng khó coi, mỗi ngày đối với cô ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỗ kia thực sự không thể ở lại nữa, cô ta muốn kiếm tiền đi ra ngoài mua một căn nhà.Nếu như là một căn nhà đất độc lập thì rất tốt, không có thì nhà lầu cũng được. Nhưng bất kể là cái gì, đều phải cần tiền, mà cô ta vừa kết hôn, tiền lương ngoại trừ giao phí nấu ăn, còn lại đều nuôi con rồi, không có tiền.Lý Đồng? Tiền của hắn toàn bộ giao cho mẹ rồi!Ba anh em Văn gia làm sao có thể không cần tiền? Hoa Chiêu trái một căn phải một căn phòng lớn mua lấy, kích thích bọn hắn cũng muốn mua phòng ốc.Con đường phía Diệp Danh kia trước mắt xem như không thông rồi, ai bảo Văn Tịnh không có năng lực, không sinh được con.Nhưng nếu như bọn hắn có thể lấy được rượu thuốc, bán qua tay đổi tiền cũng đủ mua phòng ốc ah.Xem bọn hắn thèm cái căn nhà kia của Hoa Chiêu lắm à? Còn không phải vì không có tiền sao! Có tiền ai nguyện ý cúi đầu như vậy mà cầu người?"Cha, chúng ta có thể hay không..., lúc này đều tuỳ vào cha!" Văn Đạt nói ra."Đừng nhìn ta, ta không làm được gì rồi." Văn Bình gọi bà Văn đi ra hỏi: "Con bé hôm nay nói như thế nào? Vì sao không thể cho?""Nó nói Diệp gia đem rượu thuốc đều bán đi, hiện tại chỉ có một mình Diệp Chấn Quốc có thể uống, những người khác cũng không có phần, đến Hoa Chiêu cũng không có, càng đừng nói đến nó."Theo bọn hắn nghĩ, rượu thuốc xuất ra để làm quà lấy lòng, khẳng định là bán đi."Không có khả năng!" Mấy đứa em nhà Văn gia trăm miệng một lời."Hoa Chiêu là kẻ ngốc ư đem đồ tốt như vậy đều cho người khác, chính mình không giữ lại một chút?" Văn Đạt nói."Đúng đấy, nào có người ngu như vậy." Văn Nhược phụ họa."Cũng không nhất định, cô ta là một người phụ nữ nông thôn, không có bằng cấp, không có gia thế, chỉ có thể làm như vậy nịnh nọt nhà chồng rồi." Văn Lượng do dự nói."Không biết." Bà Văn lập tức nói: "Người ta vừa mới sinh một đôi long phượng, Diệp gia lại ít trẻ con, đều muốn đem cô ta làm Bồ Tát mà cung phụng rồi, không cần cô ta nịnh nọt."Đây là bà ta nghe được từ ý tứ của Văn Tịnh đấy."Đến cùng cũng để cho người khác sinh con trước chị ta rồi, kết hôn sớm 10 năm cũng vô dụng." Văn Nhược nửa là trào phúng nửa là tiếc nuối nói, đột nhiên, cô ta nghĩ đến cái gì đó hai mắt sáng ngời: "Mẹ, chúng ta cùng Diệp gia cũng thật sự là thân thích, nhà hắn thật vất vả mới sinh được con trai, chúng ta cũng phải đến chúc mừng một chút ah! Đến lúc đó gặp trực tiếp Hoa Chiêu, cầu xin cô ta có phải tốt không?”"Đúng đúng đúng! Chủ ý này tốt!" Văn Lượng lập tức nói: "Có lẽ cô ta là một dân quê, da mặt mỏng. Vậy thì cô không nên hỏi cô ta trước mặt nhà họ Diệp, thừa dịp cô ta chỉ có một mình, cô ta sẽ không thể từ chối.”Ông bà Văn đều cảm thấy đó là một biện pháp tốt, lập tức liền hành động.Văn Nhược cũng muốn đi cùng, cô ta còn chưa thấy qua Hoa Chiêu đâu, khá tò mò cái dạng phụ nữ nông thôn gì mà có thể khiến Diệp Thâm vừa ý?Về chuyện của Hoa Chiêu Văn Tịnh chưa từng cùng người nhà nói qua, ngoại trừ việc gia cảnh không tốt. Cha chết sớm, mẹ tái giá, hiện tại còn không biết xấu hổ mà dắt theo bốn đứa con đi theo Hoa Chiêu đến thủ đô ăn cơm Diệp gia.Nữ nhân ở cữ, nam nhân không nên nhìn, cuối cùng đi chỉ có bà Văn cùng Văn Nhược. Hai người còn mang theo một con gà, một túi trứng gà, một con cá, hai cái móng heo, tuyệt đối đại lễ rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận