Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1252 - Bị Thương.



Chương 1252 - Bị Thương.



Chương 1252: Bị Thương."Cái gì?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi."Kim gia gọi điện thoại cho anh, nói là kéo một lượng lớn đá thô phỉ thúy tới đây, hỏi anh có thể mở một buổi triển lãm bán đá thô hay không." Diệp Danh cười nói.Hoa Chiêu không nói gì, trách không được người ta có thể phát triển.Sớm biết "đen cũng là đỏ", thế nhưng thừa dịp các vị lão lãnh đạo, người có tiền đều nhìn chằm chằm chuyện của Kim gia cùng Diệp gia, muốn bày đồ ra bán!Đến lúc đó thanh danh có thể tẩy trắng hay không không nói, trước tiên kiếm tiền đã!Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên: "Nói với bọn họ, triển khai hội chợ có thể, nhưng những nguyên thạch kia phải để em chọn trước, em phải chọn ra một tỷ của em trước.”Diệp Danh cười nói: "Có thể.”Hoa Chiêu vừa kích động vừa lo lắng: "Bọn họ không đồng ý thì làm sao bây giờ?”Dù sao cũng có một số đá có chất liệu tốt, được công nhận, xác suất đánh cuộc thắng sẽ lớn hơn một chút.Nếu để cô chọn đi hết, số còn lại cũng không dễ bán.Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói mang theo hàn khí: “Không đồng ý thì ở lại.”Hoa Chiêu kinh ngạc nhảy dựng lên, nhào tới."Sao anh lại trở về?!"Diệp Thâm đỡ lấy cô, hàn khí trên mặt trong nháy mắt nhìn thấy cô đã tan chảy, biến thành sủng nịch vô biên."Đại Bảo sắp sinh nhật rồi, đương nhiên anh phải trở về." Sinh nhật của Đại Bảo xong chính là sinh nhật Tiểu Thận.Hoa Chiêu kéo tay áo anh làm nũng: "Sao giờ anh mới trở về?! Em bị người ta bắt nạt anh có biết không?”Diệp Thâm đau lòng nhéo nhéo tay cô, anh đương nhiên biết, nhưng lúc ấy anh có việc không thể trở về.Nhưng, anh chớp chớp mắt: "Anh giúp em báo thù."“Cái gì?" Hoa Chiêu kỳ quái."Uông gia" Diệp Thâm nhìn xung quanh, không nói nữa.Hoa Chiêu và Diệp Danh lúc trước nói chuyện phiếm ở trong phòng khách, phòng khách nhà anh to như vậy, chia làm mấy vách ngăn, vách ngăn đều là bình phong, không có cách âm.Trong góc bên kia, Cẩm Văn đang đọc sách đã phát hiện ra anh, chạy tới.Bên kia, thím hai ôm đứa bé bướng bỉnh dùng sức nói chuyện phiếm với Diệp Thư, muốn Diêu Kế Tổ cùng đứa bé bướng bỉnh chơi đùa.Ở một góc khác, Đường Phương Hà không biết tại sao lại nói chuyện phiếm với Chu Lệ Hoa.Chu Lệ Hoa nghiêm mặt, không muốn nói chuyện với bà ấy, rồi lại dựng thẳng lỗ tai nghe bà ấy nói chuyện.Diệp Thâm kinh ngạc nhỏ giọng hỏi:"Hai người bọn họ.""À, ngày mai là ngày tổ chức, nhiều người, dì Chu đến tặng quà sinh nhật cho Đại Bảo trước." Hoa Chiêu nói: “Vừa lúc thím ba cũng tới, liền bắt gặp.”Hiện tại cô nhìn Chu Lệ Hoa thuận mắt, liền gọi bà ta một tiếng dì Chu.Chu Lệ Hoa cũng biết ngày mai bà ta không thích hợp xuất hiện, hôm nay đã tới.Không nghĩ tới đụng phải Đường Phương Hà, càng không nghĩ tới Đường Phương Hà lại lôi kéo bà ta nói chuyện, là chuyện của Diệp Giai Diệp Lị, bà nhịn không được muốn nghe.Thời gian cô đi thảo nguyên quay phim, Diệp Lị đã được Diệp Danh đưa đi du học.Mà Diệp Giai sau khi đi ra nước ngoài cũng không liên lạc với gia đình.Chu Lệ Hoa không nhịn được mà nhớ thương.Không nghĩ tới Đường Phương Hà lại có tin tức của bọn họ!Đường Phương Hà đương nhiên có, tìm mọi cách cũng phải có, bằng không Diệp Thành hỏi tới, vừa hỏi bà đã không biết, vậy cũng không phải là một người mẹ kế tốt.Diệp Thâm thu hồi kinh ngạc.Diệp Danh đứng dậy nói: "Đi ra ngoài nói chuyện.”Nhưng Cẩm Văn đã chạy tới ôm lấy đùi Diệp Thâm, Diệp Thâm ôm cô bé lên hôn rồi lại hôn, ôm cô bé cùng đi ra ngoài.Mấy người đi đến sân sau của căn gác mái.Hiện tại bên trong không có hoa cỏ kỳ quái, trống rỗng.Nhưng cũng là một nơi rất thích hợp để nói chuyện."Cậu đã" Diệp Danh nhìn thoáng qua Cẩm Văn, không nói rất rõ: " Cậu đã làm gì bọn họ rồi?"“Không có gì, đánh mấy chục người bọn họ mà thôi." Diệp Thâm nói.Diệp Danh và Hoa Chiêu đồng thời hít một hơi lạnh.Diệp Thâm chỉ nói với Hoa Chiêu” "Đừng sợ""Anh mới sợ được không!" Diệp Danh nhịn không được hạ thấp giọng hô: "Em đã đánh ai? Còn mấy chục người nữa!"“Con trai lớn của Uông Vĩ, không chết, chỉ đánh hắn một trận mà thôi." Diệp Thâm nói.Anh nói thoải mái, chỉ là "đánh một trận", nhưng những người thấy hiện trường, không thể không sợ hãi.Con trai của Uông Vĩ là người sợ hãi nhất.Hắn đã bị tra tấn đến điên rồi, lúc ấy chỉ cầu được chết nhanh chút.Người Uông gia thế nhưng dám xuống tay với vợ con anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí, ăn miếng trả miếng.Bất quá anh không lấy mạng của đối phương.Đó là nhược điểm, không thể lưu lại."Mới có một người, những người khác thì sao?" Diệp Danh hỏi."Những người khác đều là công cụ trong bóng tối của Uông gia, em cũng không khách khí." Diệp Thâm nói.Nếu là công cụ, Diệp Danh cũng không hỏi nữa.Hắn biết Diệp Thâm có chừng mực, lưu lại đứa con trai trưởng của Uông gia một mạng đã là có chừng mực.Hoa Chiêu còn chớp chớp đôi mắt, Diệp Thâm cho rằng đã dọa cô, lập tức đau lòng xoa xoa tóc cô: "Đừng sợ"Diệp Danh trợn trắng mắt: "Anh đi đây.”Hoa Chiêu lại đột nhiên hoàn hồn gọi: "Chờ một chút!”“Có chuyện gì vậy?” Diệp Danh hỏi."Chuyện hội chợ triển lãm của Kim gia, bảo bọn họ ngày mai đem đá thô chuyển đến trong sân nhà chúng ta, hội chợ triển lãm đầu tiên sẽ mở ở đây, chờ em chọn xong, bọn họ lại chuyển đi." Hoa Chiêu nói.Cô không tin được Kim gia, sợ bọn họ đến nơi sẽ cầm đá thô đi ra ngoài hối lộ ai.Phỉ thúy ở triều Thanh rất được ưa chuộng, người ở thủ đô rất thích.Lấy tiền mua đường không chắc có tác dụng, lấy "chút lòng thành" chính là làm chơi ăn thật rồi.Hiện tại đống đá thô kia đều bị cô coi là vật trong lòng bàn tay, làm sao có thể để Kim gia đưa cho người khác?"Em thật đúng là tham tiền" Diệp Danh cười nói: "Được, anh sẽ đi nhìn chằm chằm bọn họ, nửa đêm bọn họ đến sẽ để cho bọn họ kéo tới!”Hoa Chiêu có chút ngượng ngùng, vậy chẳng phải là muốn Diệp Danh thức đêm tăng ca sao?"Không có việc gì, dù sao anh cũng không ngủ được." Diệp Danh nói với Diệp Thâm: "Anh đi xem phản ứng của người Uông gia.”Uông Vĩ chỉ có hai đứa con trai, con trai lớn được xem là người kế nhiệm, vẫn luôn được bồi dưỡng trọng điểm, năm nay 22 tuổi, mắt thấy sắp tiến vào trong hệ thống chính phủ bắt đầu làm việc, kết quả bị Diệp Thâm ra tayKhông biết người nhà họ Uông sẽ phản ứng như thế nào.“Vậy anh cả đến phòng bếp cầm đồ ăn khuya rồi lại đi ra ngoài!” Hoa Chiêu cười nói.Diệp Danh phất phất tay rời đi.Hắn vừa đi, Hoa Chiêu liền lột áo Diệp Thâm,Cô ngửi thấy mùi máu tươi.Quả nhiên, cởi áo sơ mi ra, cô nhìn thấy băng gạc quấn hơn phân nửa thân trên."Sao lại nghiêm trọng như vậy! Chấn thương gì?”Cẩm Văn cúi đầu nhìn thấy, sợ tới mức muốn khóc.Cô bé giãy dụa muốn xuống đất, sợ đụng phải vết thương của Diệp Thâm.Thật hiểu chuyện."Không có việc gì, đều là vết thương nhỏ." Diệp Thâm không sao cả.Nhưng theo động tác khom lưng, anh cũng đau đến dừng lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận