Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 275 - Xin Lỗi.



Chương 275 - Xin Lỗi.



Chương 275: Xin Lỗi.“Con thêm muối vào món này hai lần sao?” Miêu Lan Chi tự nhiên nhẹ nhàng hỏi.Bàn ăn không có người ngoài, đây cũng là chuyện vặt vãnh, bà chỉ thản nhiên nhắc đến, đồng thời cũng nhắc nhở mọi người không nên ăn món này.Văn Tịnh lúng túng một hồi, cô ta đem khoai tây bào này nếm thử, rất mặn.“À, mẹ nói vậy con mới nhớ, hình như con đã thực sự bỏ muối hai lần rồi…” Cô ta cười xấu hổ, đã hồi phục lại sau cú sốc ban đầu.“Không sao, mọi người ăn cái khác đi.” Miêu Lan Chi nhiệt tình mà nói.Diệp Thư lại chỉ vào món xúp lơ xào trước mặt mình: "Cái này cũng đừng ăn, giống như không có cho muối."Diệp Danh nhìn món ớt xào thịt trước mặt mình, món ăn này hương vị ngược lại bình thường, bất quá đây là một trong những món ăn yêu thích của anh.Anh lại nếm thử món cá ở giữa, sắc mặt trở nên cứng ngắc, thật sự là nuốt không trôi: "Mật đắng quá."Hoa Cường với tư cách là trưởng bối lớn nhất, ông là người đầu tiên động đũa đấy, ông đã nếm được hương vị của món ăn kia, đừng nói là ăn ngon, chính là miễn cưỡng mới ăn được. Nhưng ông vẫn quan tâm đến mặt mũi của Diệp gia, biểu cảm cũng không thay đổi.Trương Quế Lan cũng nếm một món ở gần đấy, món ăn này đặc biệt ngọt, bà còn tưởng rằng đây là khẩu vị của người ở thủ đô, cái gì cũng không dám nói.Hoa Chiêu vừa rồi bởi vì cùng Diệp Thư nói chuyện, đũa gắp xuống chậm đi một tí, hiện tại lại nhìn vẻ mặt của mọi người, cô đây là tránh được một kiếp à?Miêu Lan Chi đã nhanh chóng nếm thử từng món ăn, vẻ mặt có chút không thể khống chế mà tối lại.Bà liếc nhìn chằm chằm vào Văn Tịnh, đây là muốn hại bà sao? Không biết còn tưởng rằng bà cố ý muốn một nhà Hoa Chiêu khó chịu đây này!"Tiểu Tịnh ah, con có phải là bị cảm rồi hay không? Nếm không ra hương vị?" Miêu Lan Chi không có nổi giận, mà là ân cần mà hỏi thăm.Văn Tịnh đã không dám nhìn bà, đỏ bừng cả khuôn mặt mà cúi đầu, ấp úng mà ừ một tiếng: "Hai ngày này đổi trời, con có chút không thoải mái.""Con nhìn xem, sinh bệnh cũng không nói sớm, sớm nói cho mẹ biết khẳng định sẽ không để cho con xuống bếp ah, lại ám dầu và khói bếo, còn cảm thấy mệt hơn." Miêu Lan Chi nói với Diệp Danh: "Đi tiệm cơm mua một bàn đồ ăn trở về, chọn món nào ăn ngon đấy, nhất định phải có cá, Hoa Chiêu thích ăn cá.""Không cần, tự con đến phòng bếp làm một chút ah, rất nhanh là xong rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Con rất thích trù nghệ của mình, đầu bếp bình thường còn không theo nổi con đây này." Nói xong cô liền hướng phòng bếp đi.Miêu Lan Chi nhanh chóng đứng dậy ngăn cô lại: "Con đã ở một ngày một đêm trên xe lửa, mệt muốn chết rồi! Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đã, cho anh cả đi mua đồ ăn.""Con không mệt." Hoa Chiêu nói ra. Cô thực không mệt, thỉnh thoảng mệt mỏi cô liền uống một ngụm nhỏ chất lỏng màu xanh, lập tức tinh lực tràn đầy."Con không mệt nhưng cháu của mẹ mệt mỏi rồi, ngồi xuống." Miêu Lan Chi nói xong nhìn thoáng qua Diệp Danh.Diệp Danh đã đứng dậy đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn Văn Tịnh một cái.Văn Tịnh không bị cảm mạo, anh cũng biết.Cô ấy đây là…Thấy Hoa Chiêu không vừa mắt? Vì cái gì?"Mọi người trước ăn trái cây đã, tiệm cơm cách đây không xa, hắn lập tức trở về rồi." Miêu Lan Chi tự mình đi phòng bếp rửa sạch một rổ hoa quả đi ra.Hiện tại cũng không có hoa quả gì nữa rồi, chỉ có táo cùng quýt, đây cũng là mấy loại quả bình thường người dân ở nông thôn không thấy được đấy.Bốn đứa nhỏ từ huyện thành nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc đi ra cũng là nửa nông thôn chưa từng thấy qua quả táo lớn như vậy, lại càng chưa từng thấy qua quả quýt, bọn hắn chỉ ăn qua mấy loại quả màu xanh nhỏ.Hoa Chiêu tiếp nhận quả quýt, rất vui vẻ nói: "Con rất thích ăn quýt, không nghĩ vừa tới đã có thể ăn rồi, cám ơn mẹ." Cô cầm qua một quả mở mạnh, phân thành hai nửa, một nửa cho Hoa Cường, một nửa cho Trương Quế Lan.Lại lột một quả khác phân cho bốn đứa nhỏ.Bọn nhỏ nhìn Hoa Cường ăn như thế nào, trong lòng cũng không rụt rè nữa rồi, vui vẻ mà tiếp nhận múi quýt, còn biết cùng Miêu Lan Chi nói lời cảm ơn.Miêu Lan Chi nhìn thấy thật cao hứng: "Mấy ngày hôm trước đơn vị phân ra một giỏ, vừa vặn mẹ không thích ăn, con thích như vậy thì đều cho con."Văn Tịnh ngồi ở một bên cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Mẹ chồng thật ra là phi thường ưa thích ăn quýt đấy, hàng năm phần được chia cũng không đủ chính bà ăn, bà còn phải đi mua ngoài chợ.Bất quá mua trên thị trường cũng không bằng phần được chia, mà phần bà được đơn vị chia, mặc dù chính mình rất thích, cũng sẽ phân cho cô ta cùng Diệp Danh nửa giỏ.Cô ta cũng rất thích ăn quýt…Hiện tại một giỏ đều là cho Hoa Chiêu rồi.Hoa Chiêu có thể cảm giác được oán khí đến từ cái người chị dâu này, cô hiện tại đối với các loại khí tức rất mẫn cảm.Chuyện chị em dâu ở chung không thoải mái là quá bình thường, chung quy vẫn luôn có lòng ganh đua so sánh ở đó.Cô cũng không để ý.Nếu cô đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cô. Cô coi thường tôi, và tất nhiên tôi cũng coi thường cô, miễn là mọi người có thể duy trì sự hòa hợp ở ngoài mặt.Chỉ là, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Danh.Bất quá, có lẽ Diệp Danh người ta không cảm thấy đó là đáng tiếc…Cô cũng không quan tâm nữa.Hoa Chiêu cảm thấy trong phòng nóng lên rồi, liền kêu mọi người cởi áo khoác, trong phòng này có hệ thống sưởi sàn.Đột nhiên, cô nhớ tới hành lý của mình, nhanh chóng chỉ huy mẹ cùng Diệp Thư lấy chúng cho ra bên ngoài, bên trong đều là những miếng thịt mỡ lớn thơm ngon, cũng đừng để trong không gian ấm mà hư mất."Mẹ, con cũng mang theo ít quà từ quê lên, trong nhà tự mình nuôi mấy đầu heo mập mạp, mấy ngày hôm trước giết thịt, lấy ra nửa con, vừa vặn ăn rất tốt, phân cho mẹ một nửa." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói.Trước kia cô thật không nghĩ sẽ phận cho Miêu Lan Chi một nửa, cô chỉ muốn chia cho bà ấy một góc, nhưng là hiện tại không giống với lúc trước, cô cảm thấy mẹ chồng có chút đáng yêu."Thịt heo ở quê sao? Vậy khẳng định rất ngon." Miêu Lan Chi nói xong, lộ ra một chút tượng trưng cho có.Văn Tịnh lại không cẩn thận nhếch khóe miệng.Hoa Chiêu sửng sốt một chút.Diệp Thư ở bên cạnh lập tức vạch trần mẹ mình: "Mẹ là sợ heo có hạt, chúng ta khi còn bé đã được bà ấy ân cần dạy bảo không cho phép chúng ta ăn thịt heo mua ở chợ đêm đây này.""Nha." Hoa Chiêu bình thường trở lại.Trước kia cô cũng sẽ không mua loạn trong quán thịt, ai biết là chết như thế nào? Hiện tại heo bệnh cũng không phải là không có, hơn nữa heo nổi hạt còn nhiều hơn nữa.... 10 đầu heo ở bên trong đã có ba bốn đầu đều là có hạt đấy, thậm chí thêm nữa...!"Mẹ yên tâm, heo này con nuôi đấy, không phải heo bệnh đâu, đã tìm người xem qua rồi, không có đậu." Cô giải thích. Bất quá hiện tại mặc kệ Miêu Lan Chi nhận hay không nhân lễ vật này, cô cũng không tức giận.Có con heo cả người nổi hạt, là có thể nhìn ra được, có những hạt nhỏ nhìn không ra, người ta lo lắng là chính xác đấy.Đã bị vạch trần rồi, Miêu Lan Chi cũng không che giấu nữa, ngược lại tới giáo dục Hoa Chiêu: "Bây giờ con cũng không thể loạn ăn được, con muốn ăn cái gì về trong nhà lấy, mẹ và cha con được chia đều là đồ tốt, ít nhất là an toàn vệ sinh."Hoa Chiêu thấy ngón tay Văn Tịnh quấn thành một đoàn, cô cười tủm tỉm gật đầu: "Tốt, con đã biết."Diệp Danh rất nhanh đã trở về rồi, mang về một bàn đồ ăn lớn, cơm tối tiếp tục tiến hành.Cơm nước xong xuôi, Diệp Danh kéo người một nhà Hoa Chiêu trở về căn tứ hợp viện.Diệp Thư trước kia cũng không phải nói lung tung, cái đại viện này không phải ai muốn ở đều có thể ở đấy, việc đăng ký phi thường nghiêm ngặt.Hơn nữa chỗ tứ hợp viện đã tu chỉnh tốt rồi, đệm chăn của bọn họ đều đã mua xong rồi, hơn nữa sàn sưởi ấm cũng đốt lên, một chút cũng không lạnh, chắc hẳn bọn họ ở chỗ này càng thoải mái hơn.Đến nhà tứ hợp viện, trong bóng đêm không có nhiều đèn như vậy, nhìn không ra khí phái, nhưng Trương Quế Lan cùng bốn đứa nhỏ đi từ trước ra sau, thấy nó rộng bao nhiêu, sợ đến ngây người.Họ đã là dân thành phố và biết rõ điều kiện sống ở thành phố, một gia đình năm sáu người chen chúc một phòng là chuyện bình thường, cái sân rộng lớn thế này có thể chứa cả trăm người!Diệp Danh đưa Hoa Chiêu vào nhà chính và nói cho cô biết cách đốt hệ thống sưởi sàn.Hệ thống sưởi sàn từ thời cổ đại, bức tường lửa, nó khác với sàn sưởi hiện tại, nó đốt giống như lò sưởi đầu giường ở Đông Bắc, Hoa Chiêu vừa học liền biết.Những người khác bây giờ đang ở trong gian phòng của mình sửa sang lại giường chiếu, Diệp Danh đứng ở trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói ra: "Thực xin lỗi, anh thay cô ấy nói lời xin lỗi với em."



Bạn cần đăng nhập để bình luận