Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 567 - Lý Do Từ Chối.



Chương 567 - Lý Do Từ Chối.



Chương 567: Lý Do Từ Chối.Đám người càng an tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu, không có bất kỳ thanh âm gì, mọi ánh mắt đều ở trên người Hoa Chiêu cùng Tô Nguyệt.Hoa Chiêu nhìn Tô Nguyệt, lắc đầu nói ra: "Không được."Mọi ánh mắt rơi vào trên người cô lập tức sáng hơn rồi.Cự tuyệt một cách thoải mái như vậy ahTô Nguyệt cũng không nghĩ tới, cô ta cúi đầu nhìn ngực Hoa Chiêu: "Cháu tôi ăn thật sự rất ít đấy, cô xem cô chăm sóc ai đứa bé, còn chăm đến trắng trắng mập mập như vậy, một mình nó chỉ ăn không được một phần tư bọn chúng! Sẽ không ảnh hưởng đến con của cô đấy."Lớn như vậy, thoạt nhìn cũng có nhiều sữa đấy, phân cho cháu trai cô ta một chút thì làm sao vậy?Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ta, chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, không khách khí nói: "Thằng bé không có sữa bột uống sao?"Mấy người đàn ông ở chỗ này, tiền lương một tháng như thế nào cũng phải nhiều hơn 100 -200 a? Mua không nổi sữa bột?Như Diệp Thâm, mấy khoản phụ cấp lung tung cộng lại, một tháng cũng có 200.Biểu cảm của Tô Nguyệt cứng lại, rủ mắt xuống nói ra: "Sữa bột thì có, chỉ là không đủ ăn. . . Nhà tôi điều kiện khó khăn, ba mẹ tôi đều sinh bệnh phải uống thuốc, anh cả năm trước bị thương, không thể làm việc, nhà lại có một đống trẻ nhỏ, không có cơm ăn…"Nói ra cái này liền không lên tiếng nữa rồi.Hoa Chiêu lại tiếp tục hỏi: "Vậy thì sao? Cha của đứa trẻ đã gửi tất cả tiền sữa bột của đứa trẻ về quê, nuôi bố mẹ, anh trai và vợ con của anh trai mình? Sau đó nhìn con của mình đói bụng đến gầy trơ cả xương, đi ra ngoài xin ăn?"Xung quanh lập tức vang lên một mảnh âm thanh hút không khí, lời này nói ra thật không khách khí.Bất quá cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có chuyện như vậy!"Sao cô lại nói chuyện khó nghe như vậy!" Vẻ nịnh nọt và uỷ khuất trên mặt Tô Nguyệt biến mất, tức giận nói: "Cái gì gọi là xin ăn? Chỉ là nhờ cô giúp một việc mà thôi, lại không nói cô hỗ trợ không công, tôi có thể giúp cô làm việc, giúp cô trông đứa nhỏ, trả lại cho cô phí dinh dưỡng! Chúng tôi cũng không phải ăn chùa!"Hoa Chiêu tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, có người hỏi cô mượn sữa ..."Tôi không cần cô hỗ trợ, cũng không cần phí dinh dưỡng của cô." Hoa Chiêu nói ra.Tô Nguyệt lập tức bị tức giận phát khóc, chảy nước mắt, ôm Tô Hạo ủy khuất vạn phần mà lên án: "Sao lại có người vô cảm như cô vậy? ! Cháu tôi đã đói thành như vậy, mượn cô chút sữa ăn thì làm sao vậy? Lại không ăn không của cô! Cô cho hai đứa bé ăn đều có thể no bụng, còn ăn được trắng trắng mập mập như vậy, phân cho chúng tôi một ngụm thì sao?"Những người phụ nữ xung quanh lặng lẽ nhìn cô, với ánh mắt khác.Có người thông cảm."Tôi nói em dâu mới tới này, đủ sữa thì chỉ cho nó ăn vài ngụm thôi. Cô xem đứa trẻ đã đói thành như vậy, thương lắm", một phụ nữ trạc tuổi tứ tuần nói."Đúng vậy a đúng vậy a, đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương ah." Lý Mỹ Quyên nói."Tôi là thật sự không có hơn rồi, Tiểu Bảo nhà tôi lớn rồi, lượng cơm ăn lại lớn, bằng không thì tôi đã cho ăn thoải mái rồi." Dương Phương nói ra: "Hạo Hạo khi còn bé, tôi cũng cho ăn qua vài ngày đây này." Cô ta chỉ vào mấy người phụ nữ xung quanh rồi nói với Hoa Chiêu: "Chúng tôi đều từng cho ăn đây này! Cô hoặc nhiều hoặc ít cũng cho thằng bé ăn mấy lần a!"Đám bà mẹ trẻ con bọn họ đều trải qua cảnh bị Tô Nguyệt lấy sữa.Nhưng lượng sữa của các cô thật sự không lớn, đứa nhỏ nhà mình đến buổi tối lập tức đói bụng đến phải NGAO NGAO khóc, các cô cuối cùng cũng cự tuyệt.Khi đó Tô Nguyệt ngược lại không có quá phận, sẽ không nhìn chằm chằm vào một người không thả, bình thường là một lần đổi một người, cách vài ngày lại tới một lần. Mọi người cũng miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng.Tô Nguyệt ôm Tô Hạo, cũng dừng khóc, nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.Hoa Chiêu càng nhìn càng tức giận.Bất quá cô đột nhiên nở nụ cười, nói ra: "Không được."Cô thích sạch sẽ, lúc này còn không có máy hút sữa, muốn cho đứa bé ăn chỉ có thể để cho đứa nhỏ tự mình hút, chuyện khác thì thôi, cứ để đứa nhỏ hút…Cô không muốn! Cũng không phải thời điểm sống còn.Huống chi…Tô Nguyệt còn chưa nói lời nói, những người khác lại phản ứng rất lớn."Này người mới tới…" Em dâu cũng không kêu."Sao lại không có lòng đồng tình như vậy?""Không cho thằng bé ăn thường xuyên thì ngẫu nhiên ăn mấy ngụm cũng được ah.""Quá keo kiệt rồi."Một số người thậm chí còn đứng dậy và bỏ đi để bày tỏ sự không thích của họ với Hoa Chiêu.Biểu cảm của Tô Nguyệt vừa tức giận phẫn uất lại giải hận.Hoa Chiêu lại nói ra: "Mọi người không nên hiểu lầm, không phải tôi không muốn cho thằng bé ăn, là do tôi hiện tại không còn sữa rồi.""Làm sao có thể? !" Tô Nguyệt chằm chằm vào ngực cô, người đầu tiên không tin. Không có sữa sao lại lớn như vậy!Những người khác cũng không tin.Hoa Chiêu nói ra: "Ta lại mang thai, trong lúc mang thai không thể nuôi con bằng sữa mẹ, chẳng những hàm lượng dinh dưỡng bị thiếu, động tác cho ăn còn dễ dàng khiến cho tử cung co lại tạo thành sinh non, cho nên tháng trước tôi đã cho hai đứa bé cai sữa rồi, tháng này sớm đã cắt sạch sẽ rồi."Cô đang nói sự thật, cô đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì mình lại mang thai, bằng không thì không có lý do nào tốt cả.Lúc này tốt rồi, cô không có sữa rồi, có thể tự tin mà từ chối!"Không có khả năng! Con của cô béo như vậy!" Tô Nguyệt hô.Hoa Chiêu đứng lên, đồng tình mà nhìn đứa nhỏ gầy yếu trong ngực cô ta, nói ra: "Cô không biết sao? Trẻ ăn sữa bột sẽ béo hơn trẻ ăn sữa mẹ. Nếu anh của cô cho thêm thằng bé thêm một hai hộp sữa bột, thằng bé sẽ không có bộ dạng như bây giờ. "Cô thật sự bị khâm phục, lúc này thật sự có một người vĩ đại như vậy, có thể nhìn con ruột của mình chết đói, suy dinh dưỡng, sau đó dùng tiền nuôi con cho gia đình anh trai mình sao?Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Hoa Chiêu không quay đầu lại, đã nhìn thấy Tô Nguyệt đứng đối diện lập tức khóc: "Anh trai!"Một tiếng bước chân biến thành tiếng chạy bộ, giọng người đàn ông từ xa mà đến gần, khẩn trương hỏi thăm: "Làm sao vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận