Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1453 - Mọi người thu nhận em đi



Chương 1453 - Mọi người thu nhận em đi



Chương 1453: Mọi người thu nhận em điMuốn rời đi cũng không dễ dàng.Hôm sau lúc Hoa Chiêu, Đại Vĩ và Đại Cần đến nhà ga thì bị mấy người chặn lại.Ngoại trừ ông bà Lưu ra thì không có người nào khác.Dây dưa một hồi, bọn họ muốn rời đi cùng với Đại Vĩ, nhưng sau khi Đại Vĩ cứng rắn tỏ ý không được, Hoa Chiêu nói với vệ sĩ: "Mạnh Tân đâu? Bị đánh chết rồi à? Nếu chưa chết thì dẫn hắn ta tới đây.""Bảo hắn đánh 1 cái 10 đồng, thể nào hắn cũng vội vàng bò đến đây."Để cho Mạnh Tân đối phó với hai người kia.Hoa Chiêu bây giờ cảm thấy chiêu này quá hữu dụng!Gương mặt của ông bà Lưu cứng đờ. Nếu không phải bọn họ thật sự không dám oán hận Hoa Chiêu thì hai người họ nhất định đã nhổ nước bọt dìm chết cô rồi!Đại Vĩ thở dài, khuyên nhủ: "Ông nội bà nội, các người quay về đi. Tuy hai người là ông bà của cháu nhưng ông bà còn có con trai và đứa cháu trai mà ông bà thương yêu nhất, còn có cả chắt trai, nên đừng nghĩ đến việc cùng cháu đến thủ đô nữa.""Chuyện này không thể được đâu. Các người đã quên ngày xưa các người đối xử với mẹ cháu như thế nào rồi sao? Lúc chúng cháu mới chỉ có mấy tuổi đầu, các người đã đuổi mẹ con chúng cháu đi, còn ký giấy cắt đứt quan hệ, còn nhận tiền rồi.''"Căn nhà mà chúng cháu đang ở bây giờ là do mẹ cháu mua, chúng cháu ăn của mẹ, uống của mẹ. Bây giờ hai người còn đòi đến nhà người con dâu từng bị mình ép ly hôn để dưỡng lão, ở đâu có cái đạo lý này chứ?""Ồ~" Những người đứng nửa ngày xem náo nhiệt cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.Lúc nãy hai ông bà cụ đáng thương này đến cầu xin đứa cháu trai có tiền đồ đưa bọn họ về dưỡng lão, thấy Đại Vĩ thẳng thừng cự tuyệt, bọn họ còn cho rằng Đại Vĩ bất hiếu.Bây giờ mới hiểu, hóa ra là con dâu đã ly hôn rồi, trước kia còn từng đoạn tuyệt quan hệ với cháu trai, đã như vậy rồi mà vẫn còn muốn nhờ cậy bọn họ, thật đúng là quá vô lại."Hơn nữa cháu cũng đã hứa một tháng sẽ gửi cho hai người 30 đồng để dưỡng lão rồi, cháu tuyệt đối nói được thì làm được." Đại Vĩ nói xong lập tức lấy từ trong túi ra 30 đồng đưa cho bọn họ."Đây là tiền của tháng đầu tiên. Về sau cứ mùng ba hàng tháng sau khi cháu nhận lương sẽ gửi qua bưu điện cho hai người. Ông bà chú ý kiểm tra.""Oa! 30!""Một tháng.""Thật sự không ít đâu!""Xấu hổ quá, tôi mới chỉ đưa cho bố mẹ được 5 đồng.""5 đồng cũng là nhiều rồi, tôi một năm mới đưa được 50 đồng đây này."Mọi người bắt đầu nghị luận.Còn có người càng cảm thấy hổ thẹn, kết hôn 10 năm, cũng không dành dụm nổi 1 phân tiền đưa cho ba mẹ mình, còn phải để ba mẹ chu cấp ngược, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời cảm thấy hâm mộ.Hâm mộ Đại Vĩ có tiền, hâm mộ ông bà Lưu có phúc khí.Cũng có một số người mắng ông ta tham lam.Lúc này mọi người đặc biệt thích lo chuyện bao đồng, không ngại can thiệp vào.Hiện giờ một bên là hai ông bà lão, một bên là mấy người trẻ tuổi, nhận thấy không có gì nguy hiểm, mọi người lập tức lên án ông bà Lưu."30 đồng một tháng đâu có ít, xem rồi nhận lấy đi thôi.""Đúng vậy, sao lại không biết xấu hổ còn dám đòi đến nhà con dâu cũ ăn ở chứ? Chẳng lẽ là vì thấy nhà con dâu cũ khá giả sao? Nhìn cách ăn mặc của mấy đứa nhỏ này là biết bọn họ là người văn minh.""Như thế cũng không được đâu. Nghe ý tứ này chắc là lúc trước bị đuổi khỏi nhà. Nếu là tôi, tôi sẽ không dám mặt dày như thế, đối phương càng giàu có tôi càng phải trốn thật xa, cả đời cũng chẳng dám gặp mặt, chứ đừng nói để người ta dưỡng lão!Tôi sẽ thấy hoảng sợ!" Có người kỳ quái nói.Ông bà Lưu có lẽ bị người ta nói đến xấu hổ luống cuống tay chân, hoặc có thể bởi vì câu "10 đồng 1 cái" của Hoa Chiêu có tác dụng mà hai người cúi đầu rút ra khỏi đám đông, rời đi.Vừa đúng lúc xe lửa tới, Đại Vĩ nhìn theo bóng dáng bọn họ thở dài, sau đó xách túi lớn túi nhỏ đặc sản mà Hoa Chiêu mua lên tàu.Một vài người không chú ý có một bóng người nho nhỏ đi theo phía sau bọn họ.Tất cả những người bắt chuyến tàu này đều đi về cùng một hướng, vì thế không ai chú ý đến việc này.Cũng có hàng trăm ánh mắt đồ dồn về phía Hoa Chiêu nhưng cô chẳng quan tâm.Thẳng cho đến khi bọn họ tới tỉnh thành, xuống tàu, chuẩn bị bắt xe ra sân bay.Đằng sau đột nhiên có người hét lớn chạy đuổi theo: "Anh! Chị! Chờ em với!"Mấy người không nghĩ là đang gọi bọn họ, nhưng vừa tò mò quay đầu lại thì lập tức sửng sốt.Hoa Chiêu không nhận ra cô gái đang chạy tới đây là ai, nhưng mà Đại Vĩ và Đại Cần thì biết."Tiểu Nguyệt? Sao em lại đến đây?" Đại Cần kinh ngạc nói.Đây là con gái của quả phụ Chu và Lưu Hướng Tiền, Lưu Nguyệt.Đại Cần không có mấy ấn tượng về con bé này, nhưng dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ của mình, cô ấy cẩn thận quan sát dáng vẻ của nó, cuối cùng cũng đã nhận ra.Chẳng qua dáng vẻ của Lưu Nguyệt bây giờ so với ngày đó lúc cô ấy mới gặp thì chật vật hơn nhiều. Quần áo bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem, giống như đứa bé nhặt ve chai đi bên cạnh ông bà Lưu."Em không có nơi nào để đi, em không có nhà, bọn họ không muốn em! Ai cũng đánh em! Không cho em ăn cơm! Oa!~" Lưu Nguyệt khóc òa lên.Lập tức lại thu hút một đống khán giả vây lại xem.Hoa Chiêu đẩy mũ và kính râm trên mặt, bây giờ hai thứ này đã đồ bất ly thân của cô, mùa đông cô cũng đeo kính râm.Chúng đã cản cho cô không ít phiền phức.Đại Vĩ và Đại Cần đứng im tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau, hai người cảm thấy vô cùng khó xử và phiền não.Bọn họ tin những gì Lưu Nguyệt nói.Nhà họ Lưu và nhà họ Chu giờ đã ầm ĩ thành như vậy rồi, Lưu Nguyệt mang trong người dòng máu của hai người, nhất định rất lúng túng.Nhà họ Lưu nhìn thấy nó thì nhớ đến quả phụ Chu, coi nó như kẻ thù. Mạnh Tân và Mạnh Kiều nhìn nó cũng không thuận mắt.Nhưng mà bọn cũng không thích nó!Đại Cần thu hồi sự kinh ngạc của mình, trầm mặt nói: "Nhà của em vẫn còn đó, trong nhà còn có cha ruột, ông nội và bà nội, đi theo bọn chị làm gì? Mẹ chị cũng không phải mẹ ruột em!"Nói trắng ra chính là tình địch.Mặc dù không có tình yêu, nhưng nếu lúc trước không có quả phụ Chu thì bây giờ có lẽ Lưu Hướng Tiền vẫn là bố cô, cô vẫn sẽ được sống cùng ông ta mỗi ngày.Thôi bỏ đi, vẫn phải cảm ơn quả phụ Chu.Lưu Nguyệt vừa khóc vừa nói: "Nhưng chị là chị em."Khóc đến mức những người xung quanh thấy xót xa.Những mấy người cũng nghe ra mối quan hệ của bọn họ, nên không khuyên can.Mối quan hệ như thế này thực sự rất khó để khuyên.Đại Cần bất động nói: "Nhà em còn có 3 anh trai và 1 chị gái, còn có cả ba và ông bà nội. Chị không có nghĩa vụ phải chăm sóc em! Chị mới có 18 tuổi vẫn còn là học sinh, thân mình còn chưa lo được."Cô ấy cũng sẽ sử dụng sức ép dư luận.Mọi người lập tức đồng tình với Đại Cần. Đúng vậy,18 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao mà có thể nuôi một đứa trẻ khác được?Càng không có lý nào lại để vợ cũ của bố nuôi nấng.Lưu Nguyệt ngừng khóc, yếu ớt nhìn về phía Đại Cần.Đại Vĩ khó chịu muốn chết, nhưng hắn không muốn tranh cãi với một con nhóc mới 11 tuổi, cho nên vẫn không nói gì, quay đầu đi làm như không nhìn thấy nó.Lưu Nguyệt nhìn về phía Hoa Chiêu."Đừng nhìn tôi, tôi không có tí xíu huyết thống nào với cô cả." Hoa Chiêu nói.Lưu Nguyệt lại nhìn Đại Vĩ, yếu ớt nói: "Anh, em ăn rất ít, mỗi ngày chỉ cần một cái bánh mì là được, em không cần đi học, có thể ra tìm việc làm, tiền em kiếm được đều đưa hết cho anh. Mọi người có thể thu nhận em được không, em không muốn bị đánh chết."Mấy ngày nay, nó đã lặng lẽ quan sát, trong mấy người bọn họ Đại vĩ là người có tính tình tốt nhất cũng dễ mềm lòng nhất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận