Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 986 - Nhiệm Vụ Thất Bại.



Chương 986 - Nhiệm Vụ Thất Bại.



Chương 986: Nhiệm Vụ Thất Bại."Anh Hùng! Cứu em!" Hoa Tiểu Ngọc nhìn vào đám người vây xem hét.Trên thuyền có mấy người trà trộn vào, người ngốc gan lớn, dám ở trên thuyền Cơ gia giương oai, tất cả mọi người đã biết.Có một số người sợ hãi mà trốn ở buồng nhỏ của mình trên tàu không đi ra, có một số người lại không sợ, đặc biệt là mấy lão đại lăn lộn trên đường.Chút chuyện ấy đã bị doạ đến co lại, về sau cũng không cần lăn lộn nữa.Thấy Hoa Tiểu Ngọc bị áp giải lên ra, nghe nói sát nhân lại là bạn trai cô ta, mặt Lý Hùng lập tức biến thành màu gan heo.Hoa Tiểu Ngọc hét lên, cũng làm cho tất cả mọi người nhìn về phía hắn."Mau cút! Tôi không biết cô!" Lý Hùng nhanh chóng khoát tay, hoảng sợ mà nhìn về phía Cơ Hạo Nhiên: "Đại thiếu, tôi không biết. . . . Cô ta chính là món đồ chơi tôi nuôi, tôi cũng không dám giương oai trên đầu ngài! Chuyện ngày hôm nay không liên quan tới tôi!"Năm nay tìm được phúc tinh đây sao? Quả thực là hắn sát tinh!Nếu để cho Cơ Hạo Nhiên nghĩ hắn cùng chuyện này có quan hệ, hắn sẽ chết!Mồ hôi trên trán Lý Hùng đều túa ra rồi.Cơ Hạo Nhiên mặt không biểu tình mà nhìn lướt qua Lý Hùng, không nói gì.Bên kia, bọn thủ hạ đã đem Hoa Tiểu Ngọc đè xuống mạn thuyền, chỉ cần một động tác, là có thể đem cô ta ném xuống.Hoa Tiểu Ngọc nhìn Lý Hùng cùng Cơ Hạo Nhiên, trong lòng oán hận, cô ta đột nhiên hô to: "Diệp Thâm, con của anh vẫn còn trên tay tôi, anh không muốn nó nữa sao? Anh cứu tôi, tôi trả lại con trai cho anh!"Chuyện đứa bé bị bắt cóc kia, Diệp Thâm có lẽ còn chưa biết a?"Người phụ nữ này mưu ma chước quỷ thật nhiều." Chu Binh cùng đồng bạn trao đổi ánh mắt.Thật sự không nghĩ tới, cô gái lúc trước có bộ dạng thanh thanh tú tú, văn nhược yếu đuối, như em gái nhà bên, tâm tư lại vừa ngoan độc lại giảo hoạt.Nếu như bọn hắn không phải may mắn mà tìm được đứa nhỏ, hiện tại khẳng định cũng không quan tâm mà lao ra rồi.Nhưng hiện tại nha, bọn hắn chỉ cần yên tĩnh mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc đi chết thì tốt rồi.Chỉ là Hoa Chiêu nói lưu lại cô ta, sợ là không thực hiện được nữa.Đối phương xem ra không phải làm bộ uy hiếp bọn hắn.Mấy người áo đen không hiểu Hoa Tiểu Ngọc đang hét cái gì, người có thể nghe hiểu tiếng phổ thông chỉ có Cơ Hạo Nhiên, những người khác vẻ mặt mờ mịt.Thấy xung quanh vẫn không có người đi ra, thủ hạ liếc nhìn Cơ Hạo Nhiên.Cơ Hạo Nhiên gật đầu.Tên đó liền dùng sức, đem Hoa Tiểu Ngọc ném xuống dưới.Bản năng cầu sinh cực lớn làm cho Hoa Tiểu Ngọc gắt gao bắt được lan can, người treo ở giữa không trung."Diệp Thâm! Cứu tôi! Anh không cần đứa nhỏ sao?"Vẫn không có người xuất hiện.Người đàn ông kia một cước dẫm nát tay Hoa Tiểu Ngọc.Làm cô ta không thể không buông một tay.Thấy chân của người đàn ông sắp rơi xuống trên tay kia, Hoa Tiểu Ngọc tuyệt vọng."Diệp Thâm! Anh sẽ chết không yên lành! Con của anh cũng đã chết! Bị Lý Hùng ném chết! Nó chết thật thê thảm. . . Ah! !"Cô ta rơi vào giữa làn nước màu xanh đậm.Chỉ tóe lên một cái bọt nước, một cơn sóng đánh tới, liền biến mất không thấy.Cơ Hạo Nhiên cũng không thèm liếc nhìn, nói với thủ hạ: "Tiếp tục tìm."Hắn cũng không tin, đem thuyền này lật tung, hắn còn không tìm thấy người! Trừ phi hắn ta hiện tại đã nhảy xuống biển chạy trốn.Vậy thì nhảy đi, nơi này là biển sâu, gió to sóng lớn, chỉ có đi mà không có về.Trước kia chỉ nghe nói có mấy người mạng cực lớn, có có thể sống sót trong hoàn cảnh này, được người ta cứu được.Trên thuyền lại náo nhiệt lên.Nhưng mà vẫn không tìm được Diệp Thâm.Những người gặp anh đều là có đi mà không có về rồi.Người mất liên lạc ngày càng nhiều, Cơ Hạo Nhiên rốt cuộc cũng ý thức được không ổn."Trở về địa điểm xuất phát!" Hắn lập tức hạ lệnh."Để cho đặc công ở trên bờ chờ, tôi muốn bắt sống!"Trong mắt của hắn có thận trọng cũng có mừng rỡ, nếu như có thể đem người lợi hại như vậy thu làm thủ hạ, vậy hắn sẽ như hổ thêm cánh.Trốn ở trên trần nhà, Diệp Thâm nghe thấy hắn vậy mà có thể sai sử đặc công, cũng thận trọng hơn.Anh lặng lẽ lui ra ngoài, tìm được hai người Chu Binh."Tiếp tục?" Mắt Chu Binh đỏ ngầu hưng phấn nói.Hắn tuy đã làm quân nhân vài năm, trên tay cũng đã dính máu, nhưng vào năm kia cộng lại cũng không nhiều như hôm nay.Có chút giết đến đỏ mắt rồi."Không cần, chúng ta nên rút lui." Diệp Thâm nói ra.Thân phận của anh, cùng đặc công đánh nhau..., vấn đề liền có chút nghiêm trọng rồi."Được." Màu đỏ trong mắt Chu Binh dần dần thối lui."Rút lui thế nào?" Hắn hỏi.Cũng không thể là nhảy xuống biển, kỹ thuật bơi lội của hắn kỳ thật không tốt, lại để cho hắn ở trong đêm khuya bơi giữa biển cả, vậy thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi."Đần." Một người khác nói ra: "Nhiều thuyền cứu hộ như vậy, thả ra một cái là được."Về phần một chiếc thuyền cứu nạn làm thế nào để cập bờ, chuyện này giao cho hắn, hắn trước kia là thuỷ quân, chính là chơi cái này đấy.Chu Binh lúc này mới nhớ tới thân phận của hắn, lập tức ôm hắn hôn một cái.Đồng bạn ghét bỏ mà đẩy hắn ra, dùng sức lau mặt.Diệp Thâm nhìn bọn hắn cười đùa một hồi, tháo xuống sát khí trên người mới lên tiếng: "Chúng ta không thể cứ như vậy mà đi, cũng đi không được.""Vậy làm sao đi?" Chu Binh lập tức hỏi."Cho bọn hắn chút lửa." Diệp Thâm nói ra.Phải rối loạn..., mới dễ thoát thân.Chu Binh sờ soạng mặt, đi theo chị dâu có thêm kiến thức, đi theo anh Thâm, là nâng cao năng lực. . .Ba người bắt đầu hành động..., rất nhanh, rất nhiều gian phòng không người ở trên tàu đều bị đốt lên.Từ khi Diệp Thâm giết người ngày càng nhiều, các lão đại tuy cũng khẩn trương, nhưng không lo lắng quá.Bọn hắn vẫn tin tưởng Cơ gia có thể xử lý mấy người này.Nhưng cháy thì không được.Cả thuyền tránh né làn khói dày đặc chạy tán loạn, Diệp Thâm thừa dịp rối loạn đi tới một căn phòng bên ngoài.Còn chưa đi tiến, cửa ra vào đã có người hô to: "Ai? Đừng tới đây!"Khói quá lớn, hắn không thấy rõ.Nhưng hắn lại không chạy, mà vẫn bảo vệ chỗ này, Diệp Thâm đã biết mình tìm đúng nơi rồi.Diệp Thâm chỉ biết đại khái ở tầng trệt, không nghĩ tới ngược lại dễ tìm."Đứng lại!" Vệ sỹ ở cửa thấy anh không nói lời nào, đã lấy súng ra, muốn bóp cò.Nhưng hắn không có cơ hội rồi.Diệp Thâm nhẹ nhàng buông thân thể của hắn, lẳng lặng nghe.Trong phòng có sáu người, đã đến cửa ra vào, hiện tại chỉ sợ đã lấy súng ra chĩa vào cửa ra vào, đợi anh đi vào.Tại sao anh phải đi vào? Anh muốn cho bọn hắn đi ra.Diệp Thâm rút ra những gì tìm thấy trên tàu, nhen nhóm lại.Khói đặc lập tức càng lớn.Người ở bên trong cũng biết đã xảy ra chuyện gì.Bọn hắn sẽ bị chết cháy!Gian phòng kia bởi vì phải bảo vệ những vật quan trọng, cửa sổ cũng bị phong kín đấy, cửa là lối ra duy nhất!Mấy người lập tức luống cuống, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.Sau đó đợi bọn hắn chính là cái chết.Diệp Thâm đứng ở ngoài cửa, nhìn đống rương hòm chồng chất trong phòng, bên trong đều là tiền, hơn nữa phần lớn là Đô-la.Còn lại mấy rương, là ma tuý.Có mấy người tới nơi này thích dùng nó thay tiền, thể tích nhỏ, giá trị cao, sau đó trực tiếp tìm phục vụ viên đổi thành thẻ đánh bạc.Anh dùng công cụ trên người nhanh chóng làm thành mồi lửa, sau đó ném tới những cái rương kia.Lửa lớn lập tức bùng lên.Báo động trong phòng rốt cuộc cũng vang lên.Cơ Hạo Nhiên cùng thủ hạ nghe thấy, lập tức sững sờ, sau đó vọt tới.Gian phòng kia có tầng tầng bảo hộ bên trong, không nghĩ tới cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Cơ Hạo Nhiên nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mấy vệ sỹ trước kia cũng ổn hoá ra đều là phế vật!Hắn phải có được Diệp Thâm."Ở đó! Bọn hắn đã lên thuyền cứu nạn!" Đột nhiên có người hô.Cơ Hạo Nhiên lập tức chạy tới xem xét.Nhưng mà cảnh ban đêm đen đặc, hắn cái gì cũng nhìn không thấy.Người bên cạnh giơ súng lên, muốn bắn phá, bị hắn ngăn lại."Đừng nổ súng, tôi muốn còn sống đấy.""Còn nhiều thời gian." Cơ Hạo Nhiên nhìn mặt biển cười nói, đột nhiên, hắn cao giọng hô: "Diệp Thâm sao? Tôi nhớ kỹ anh rồi!"Hắn muốn đi hỏi thăm một chút đây rốt cuộc là nhân vật nào."Anh Thâm, có thể có phiền toái không?" Chu Binh ngồi trên thuyền, ngẩng đầu nhìn du thuyền đèn đuốc sáng trưng lo lắng nói.Nếu để cho người trong hội biết Diệp Thâm làm chuyện này, có phải là không tốt lắm?"Ai trông thấy mặt tôi hả? Trùng tên trùng họ mà thôi." Diệp Thâm cười cười nói.Những người gặp anh đều đã chết....Lúc trời sắp sáng, Hoa Chiêu mới nhìn thấy mấy người trở về, lập tức thở phào một hơi.Đều trở về rồi, hơn nữa không thiếu ai, tuy mấy người nhìn có vẻ đều bị thương, nhưng không nặng."Không phải đã nói em đừng chờ?" Diệp Thâm nhíu mày nhìn cô.Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ tức giận liếc anh: "Em sao có thể ngủ được? Chuyện giải quyết thế nào rồi?" Cô tò mò hỏi."Thật có lỗi, nhiệm vụ đã thất bại." Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu sững sờ."Lý Hùng không chết, Hoa Tiểu Ngọc chết rồi." Diệp Thâm có chút im lặng nói.Chuyện này so với kế hoạch ban đầu không giống, xem như đã thất bại.Đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên anh thất bại.Hoa Chiêu. . . ."Vậy Lý Hùng hãy giao cho em a." Cô nói ra: "Không tự mình làm chút gì đó, sẽ khó giả mối hận trong lòng em!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận