Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1151 - Một Bệnh Nhân Tâm Thần Có Gì Mà Không Nỡ.



Chương 1151 - Một Bệnh Nhân Tâm Thần Có Gì Mà Không Nỡ.



Chương 1151: Một Bệnh Nhân Tâm Thần Có Gì Mà Không Nỡ.Rượu thuốc Diệp gia cũng không phải vạn năng, chỉ có thể bảo vệ sức khoẻ, không thể trị liệu. . . Khục, hình như cũng có thể trị liệu.Nhưng trị được ung thư, trước mắt chỉ có một mình Hoa Cường thành công.Bất quá, vậy có lẽ là vấn đề vận khí. . . .Rượu thuốc Diệp gia nếu thật sự có thể trị được ung thư, vậy thật đúng là kỳ tích thế giới rồi.Lui một vạn bước nói, cho dù thật sự có thể trị, trừ phi bà muốn vứt bỏ chồng, vứt bỏ con cái, ly hôn rồi trở lại Miêu gia, bằng không thì đánh chết cũng không thể cho.Đã nói tất cả ân tình, đã sớm cắt đứt.Hiện tại bà cũng coi như đã chăm sóc cho cha trước lúc lâm chung, như vậy được rồi.Miêu Lan Chi lau khô nước mắt đứng lên, nói với Miêu Anh Hoa: "Lúc nào đưa tang, cho em biết, em sẽ tới đúng giờ."Nói xong kéo Hoa Chiêu muốn đi.Một người trẻ Miêu gia kích động: "Không cho phép đi! Các người hại chết ông nội còn muốn đi như vậy? Không có cửa đâu!"Miêu Lan Chi nhìn sang, phát hiện mình không biết người thanh niên hơn 20 tuổi này, không biết là cháu trai hay con rể Miêu gia.Người đàn ông này rất kích động, vỗ tay hô lên, nam nữ trẻ tuổi xung quanh hắn nhất thời vây quanh Hoa Chiêu cùng Miêu Lan Chi.Hoa Chiêu nhìn về phía người này, trong hành lang tối tăm, cô vẫn có thể thấy rõ tà quang nơi đáy mắt hắn."Đánh cô ta! Để cho cô ta chôn cùng ông nội!" Người này hô, dẫn đầu lao về phía Hoa Chiêu.Cái tay kia, thẳng tắp mà hướng tới ngực Hoa Chiêu.Miêu Lan Chi lập tức nhíu mày, buồn nôn chết mất, liền che chở Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại đẩy bà ra, nhấc chân đá một cước, đá thẳng chỗ hiểm.Người đàn ông này hét thảm một tiếng, người liền ngã xuống đất.Người bên cạnh vừa mới giơ tay bước chân chuẩn bị động thủ nhất thời hoảng sợ, động tác dừng lại.Không nghĩ tới Hoa Chiêu lại có bản lĩnh này.Hoa Chiêu nhìn nam nữ muôn hình muôn vẻ xung quanh, đều là một bộ muốn ăn các cô.Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa."Đánh bọn hắn." Hoa Chiêu nói ra.Mấy người Lưu Minh vẫn đứng sau đám người làm bộ quần chúng ăn dưa, lập tức giống như hổ đói lao vào đám người Miêu gia, quyền đấm cước đá.Tập trung chăm sóc người đàn ông vừa ngã xuống đất."Hắn là ai? Miêu gia sao lại có người như vậy?" Miêu Lan Chi nhíu mày ghét bỏ mà nhìn Miêu Anh Hoa nói.Sắc mặt Miêu Anh Hoa cũng rất khó coi, hắn không thể không biết xấu hổ mà nói đây là con rể hắn.Tiểu tử này động tác cũng không chút nào che dấu, có chút bỉ ổi rồi.Trở về lại thu thập hắn!"Đều dừng tay!" Ông ta hô.Nhưng hiện tại người nắm giữ quyền chủ động chính là mấy người Lưu Minh, không ai nghe hắn, ngược lại đánh càng ác liệt.Miêu Anh Hoa tức giận đến đen mặt, cũng mặc kệ.Thanh niên bị đánh thì bị đánh.Ông ta nói chính sự: "Cha lúc trước cũng đã dặn dò xong, linh cữu đặt bảy ngày, đến lúc đó hy vọng em cùng người Diệp gia đều có thể tham gia.”Hoa Chiêu lập tức ngắt lời ông ta: "Không có khả năng. Đến lúc đó mẹ chồng tôi sẽ đến, những người khác của Diệp gia sẽ không đến.”Miêu Anh Hoa đen mặt trầm giọng nói: "Loại chuyện này cô có thể thay Diệp gia làm chủ? Tôi khuyên cô vẫn là...""Tôi có thể." Hoa Chiêu nói.Miêu Anh Hoa cũng bị nghẹn chết, nhìn Miêu Lan Chi nói: "Cô nhìn con dâu tốt của mình, vậy mà lại làm chủ thay cô rồi! Cô ở Diệp gia...""Tôi ở Diệp gia như vậy còn không phải bởi vì các người! Các người năm đó muốn hại chết cha chồng tôi, hại chết người đàn ông của tôi! Tôi cả đời ở Diệp gia không ngẩng đầu lên được! Thế nào? Các người đã hài lòng chưa?” Miêu Lan Chi tức giận nói.Bà cũng hy vọng mình có nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cùng nhà chồng quan hệ hòa thuận, như vậy cuộc sống của bà có thể càng viên mãn!Kết quả là gì?"Tang lễ của cha tôi sẽ tới, những chuyện khác không cần nghĩ." Miêu Lan Chi nói.Cha đã không còn, còn lại một anh trai một em gái, tình cảm của bà cùng bọn họ tất nhiên không bằng cha, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với bọn họ.Miêu Lan Chi kéo Hoa Chiêu đi.Miêu Anh Hoa vội vàng nói: "Cô nói tha thứ cho cha! Cái gì gọi là tha thứ? Chuyện năm đó đã vạch trần, để Diệp lão gia tử đến tiễn cha một đoạn đường, về sau chúng ta có thể đi lại như bình thường..."Hoa Chiêu cắt ngang lời ông ta: "Thì ra là chờ ở đây, ông nội tôi xuất hiện ở tang lễ, sẽ cho người ngoài một loại ảo giác các người lại cùng Diệp gia đứng cùng một trận doanh chứ? Xin lỗi, không thể.”Miêu Anh Hoa tức giận nhìn Hoa Chiêu: "Một đứa nhóc như cô, chỗ nào cũng có cô!”Bọn họ luôn không thể tiếp nhận sự thật Hoa Chiêu có thể làm chủ nửa Diệp gia, đây rõ ràng là quyền lợi của Miêu Lan Chi.Mấu chốt là, cô ta luôn đối nghịch với Miêu gia."Không để ý tới hắn, chúng ta đi!" Miêu Lan Chi không muốn ở lại nơi này cùng bọn họ nhao nhao nữa.Cha vừa mới mất, đang nằm ở đó. . . .Nơi này một khắc bà cũng không ở lại được nữa."Cô nói tha thứ cho ba ba đấy! Cô nói chuyện không giữ lời gì hết! Ba ba khẳng định biết rõ! Trách không được chết không nhắm mắt! Cô muốn phụ lòng ông ấy sao?" Miêu Anh Hoa ở sau lưng bà hét lên.Bước chân Miêu Lan Chi dừng lại, sau đó kéo Hoa Chiêu vội vàng xuyên qua đám người.Mấy người Lưu Minh rốt cuộc cũng thu tay lại, đi theo sau lưng các cô rời đi.Mấy người trẻ Miêu gia kia, đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.Cũng không hoàn toàn là người trẻ, bên trong có mấy người hơn ba mươi, nếu kết hôn sớm..., con không chừng cũng đã lên trung học, ở bên ngoài cũng là lãnh đạo nhỏ rồi, kết quả hiện tại bị người ta đánh cho nằm rạp trên mặt đất dậy không nổi.Miêu Phương là người đầu tiên từ trên đất đứng lên.Bà ta vừa rồi rõ ràng không có ý định đánh Hoa Chiêu, bà ta cũng đã trốn về phía sau, kết quả những người này cố ý kéo bà ta từ phía sau giường bệnh ra đánh..."Cô ta quá kiêu ngạo rồi!" Nụ cười mỉm quanh năm trên mặt Miêu Phương biến mất, lông mày dựng thẳng lên, mí mắt nhướng lên, khóe miệng nhếch lên.Giống như thay đổi bộ dáng, biến thành một nữ nhân âm ngoan khắc nghiệt.Trong đôi mắt thật dài của bà ta đều là ác độc: "Xem ra cùng Diệp gia hòa hảo tuyệt đối là chuyện không có khả năng, thông tri bên kia, để cho bọn họ động thủ đi.”Miêu Anh Hoa nhíu mày, không lên tiếng.Miêu Phương trừng mắt nhìn ông ta: "Một đứa bệnh thần kinh, có cái gì mà luyến tiếc?”Miêu Anh Hoa lập tức nhìn thoáng qua người xung quanh: "Câm miệng!"Loại chuyện này sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy?Miêu Phương cúi đầu, thấy rất nhiều người đều nhìn bọn hắn, ánh mắt kinh ngạc.Ác độc trên mặt nàng nhất thời biến mất, trong nháy mắt thay đổi thành gương mặt hiền lành trước kia.Miêu Anh Hoa quay đầu lại, nhìn cha trên giường bệnh.Thật sự là chết không nhắm mắt.Cha đến chết cũng nhìn con cháu Miêu gia, ông ấy không yên lòng bọn hắn, ông ấy chết cũng muốn trải đường cho bọn hắn.Trở lại một căn nhà kiểu phương tây ở nội thành, hai anh em Miêu gia rốt cục cũng có thể yên tâm nói chuyện."Để cho bọn họ động thủ." Miêu Anh Hoa nói.Miêu Phương lập tức thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu."Kéo nhiều ngày như vậy, sớm nên động thủ, nếu lại kéo dài, đoán chừng cũng kéo không nổi." Bà ta nói ra.Miêu Anh Hoa gật đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhưng lại chậm chạp không gọi."Anh cả, không phải chứ? Phải hy sinh chính là Miêu Miêu, cũng không phải Miêu Hồng, anh thật sự luyến tiếc đứa bệnh thần kinh kia sao?” Miêu Phương nói.Miêu Miêu là con của anh hai đã qua đời, Miêu Hồng mới là do anh cả sinh ra.Miêu Anh Hoa ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ: "Tôi sợ Miêu Miêu ngu xuẩn, luyến tiếc Diệp Thâm.”Cho nên ông ta muốn Miêu Hồng thay thế Miêu Miêu động thủ.Miêu Phương lập tức run lên, anh cả chính là anh cả, quả nhiên thích hợp làm người nắm quyền Miêu gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận