Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1512 - Phí bịt miệng



Chương 1512 - Phí bịt miệng



Chương 1512: Phí bịt miệngCuối cùng Thiệu Đại Long vẫn tố cáo cô ta, nhưng chân tướng như thế nào còn cần điều tra thêm.Đương nhiên Phan Lệ Trân không thừa nhận, mặt cô ta trắng bệch, “kích động” đến mức run rẩy, luôn miệng phủ nhận, không khai gì cả mà chỉ đòi luật sư của cô ta.Kim Kevin đích thân dẫn luật sư tới, nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh cho Phan Lệ Trân.Dù sao bây giờ ngoại trừ lời khai của Thiệu Đại Long, không còn chứng cứ nào khác.Về đến nhà, Phan Lệ Trân đã bị tát một cái ngã xuống đất.“Con đàn bà ngu xuẩn này! Cô muốn hại chết tôi sao?” Kim Kevin mắng to.Việc Thiệu Đại Long tố cáo, ông ta tin, dù sao bọn họ cũng có mối thù sâu nặng với Hoa Chiêu.Nếu ông ta biết hai người Hoa Chiêu và Diệp Thư tới Hồng Kông, ông ta cũng làm thế…Nhưng ông ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như bỏ ra ba mươi vạn thuê đám lưu manh ngu xuẩn làm việc.Phan Lệ Trân ôm mặt, cực kỳ tủi thân: “Tôi cũng chỉ muốn báo thù cho nhà mình thôi.”“Cô còn dám cãi!” Kim Kevin giơ chân đá mạnh một cái, nói: “Bây giờ làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây? Để hai người kia biết là cô tìm người hại mình, lần này chúng ta lấy gì bồi thường?”“Là ngọc phật tổ tiên truyền lại hay là đá thô trị giá một tỷ?“Bây giờ chúng ta không có gì cả!” Kim Kevin rống to.Hoa Chiêu không phải người dễ chọc, lần này chịu thiệt thòi lớn thế, không, lần này có lý do tốt như vậy, sao cô ta không hành cho bọn họ ra bã được?Nhà họ Kim mới vừa khởi sắc lại một chút, giờ lại sắp tiêu rồi?Phan Lệ Trân nói: “Tôi không nhận, tất cả đều là vu oan giá họa! Do người khác biết biết mâu thuẫn giữa hai nhà chúng ta nên muốn mượn dao giết người! Thật sự không phải tôi ra lệnh, cô ta còn có thể làm gì tôi chứ?”Thật ra cô ta cũng không quá sợ hãi.“Bây giờ cũng chỉ có thể thế thôi.” Kim Kevin hung dữ nói: “Cô nhớ kỹ, mặc kệ ai hỏi cô, cô sống chết không được thừa nhận!”Phan Lệ Trân gật đầu, cô ta hiểu.“Ông chủ, có điện thoại.” Vệ sĩ bất ngờ đến gần, đưa điện thoại di động ra.Năm tám mươi tám đã có điện thoại di động, ai ra ngoài mà không cầm theo điện thoại di động sẽ không có mặt mũi nói mình là ông chủ.Những người biết được số điện thoại của ông ta cũng đều là ông chủ lớn.Kim Kevin xụ mặt nhận điện thoại, ôn tồn chào hỏi, sau khi im lặng nghe xong vài câu, sắc mặt lập tức xanh mét.Người ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.Kim Kevin gọi to vệ sĩ: “Đi ra hòm thư trước cửa xem có cái gì ở đó không!”Trước cửa nhà khu người giàu, nhà nào cũng có một thùng thư nhỏ, sáng sớm mỗi ngày sẽ có người nhét báo và tạp chí vào bên trong.Vệ sĩ nghe lời đi ra ngoài, rồi nhanh chóng cầm một cái túi giấy quay lại.Tay Kim Kevin run rẩy mở nó ra, lập tức nhìn thấy một xấp ảnh.Ông ta vừa liếc mắt một cái đã phát hiện người trong ảnh chính là Phan Lệ Trân.Khuôn mặt, quần áo, kiểu tóc, thậm chí là biểu cảm khuôn mặt, không sai, vợ ông ta mà ông ta còn không nhận ra sao?“Cái này, này… Cô đúng là ngu xuẩn! Vậy mà để người khác chụp ảnh lại!” Kim Kevin nện xấp ảnh lên trên người Phan Lệ Trân.Ngay cả Phan Lệ Trân cũng không phát hiện ra người trên ảnh chụp không phải cô ta.Nhưng ngày hôm đó cô ta mặc bộ đồ này sao?Những chuyện vụn vặt thế này, nhớ không nổi.Hơn nữa bây giờ đầu óc cô ta sắp nổ tung, càng không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được.Vậy mà lại bị người ta chụp được!“Bây giờ phải làm sao đây, làm sao đây?” Vẻ bình tĩnh trên mặt Phan Lệ Trân đã mất sạch, thay vào đó là hoảng sợ.Nếu tội danh này được chứng thực, cô ta sẽ thế nào? Phải chết sao? Phải ngồi tù sao?Cho dù thế nào, cô ta cũng không muốn!Bỗng nhiên Phan Lệ Trân quỳ bò về phía Kim Kevin, ôm lấy chân ông ta: “Chồng à, cứu tôi với! Tôi không góp công thì cũng góp sức! Mong rằng ông nhớ lại chuyện Thừa Vọng… Ông biết chuyện đó là thế nào mà!”Chân tình?Đã sớm không còn.Bây giờ chỉ còn lại uy hiếp.Lần trước hạ độc con trai, là Kim Kevin sai cô ta!Chuyện này người bên ngoài không biết, nếu Kim Kevin không cứu cô ta, cô ta sẽ công bố ra bên ngoài, làm cả nhà họ Kim mất sạch mặt mũi!Dù sao cô ta cũng phải chết, phải ngồi tù, quan tâm ông ta sống chết làm gì.Kim Kevinnghe hiểu, lập tức đè cô ta xuống sàn nhà, ra sức ghì xuống.Ghì đến khi Phan Lệ Trân không còn phát ra tiếng động nữa, ông ta mới dừng tay đi ra ngoài lấy tiền.Người kia rất tàn nhẫn, không ngờ đòi 888 vạn làm phí bịt miệng.Tuy rằng nhiều, nhưng cũng không phải quá nhiều.Đúng lúc hai ngày nay vừa kiếm được một khoản, bây giờ có thể dùng được.Vài tiếng sau, Hoa Chiêu nhìn thấy một vali đầy tiền mặt.“888 vạn, mấy người đúng là biết đòi.” Hoa Chiêu cười nói.Con số này không phải cô đưa ra, mà là Diệp Thư....Là số tiền đưa cho nhà họ Kim mà cô ấy canh cánh trong lòng bấy lâu, cuối cùng đã lấy về được rồi.“Đừng đưa cho tôi, mọi người chia nhau đi.” Hoa Chiêu nói.Mấy vệ sĩ liếc nhau, 888 vạn tiền Hồng Kông thì khoảng tầm hơn 400 vạn nhân dân tệ.Mỗi người bọn họ có thể chia nhau hơn 100 vạn, có hơi nhiều…“Cầm đi, lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm, hôm nay suýt nữa đã mất mạng, không, thật sự đã mất mạng.” Hoa Chiêu nói.Chẳng qua người chết đáng tội chết.Tuy cô đã làm tốt phòng hộ, thủy thảo vây quanh họ đều được cường hóa, đao thương bất nhập, nhưng bọn họ không biết.Tất cả đều lấy mạng bảo vệ cô, thưởng chút tiền là điều đương nhiên.Giản Bạch từ chối vài lần, nhưng anh ta không giỏi ăn nói, mà giỏi phục tùng mệnh lệnh hơn, cuối cùng Hoa Chiêu ra lệnh cho anh ta, anh ta cũng đành nhận lấy.Nếu còn không nhận các anh em sẽ lườm anh ta chết mất…Có điều từ đó về sau, mọi người đều miệt mài đi công tác với bà chủ.“Đi thôi, bây giờ tìm mấy tòa soạn báo, chia mỗi nhà một chút, kiếm tiền tiêu vặt.” Hoa Chiêu nói.Đã nhận tám trăm tám mươi tám vạn, chút tiền tiêu vặt kia cũng chẳng đáng nhắc tới.Để Giản Bạch ở lại, những người khác đi tìm Hướng Tiền, anh ta là giang hồ khu vực này, biết tòa soạn báo ở đâu, tòa soạn nào có thể chi sộp nhất.Hướng Tiễn vừa nghe thấy tiền kiếm được đều cho họ hết, nước miếng sắp chảy xuống.Anh ta cũng muốn có một bà chủ hào phóng như vậy!Nhưng tiếc là anh ta chỉ có thể một mình phấn đấu mà thôi.“Làm cho tốt, đến lúc đó chia cho anh một nửa.” Một tên vệ sĩ vỗ vai anh ta, nói.Hướng Tiễn như được bơm máu gà, lập tức đi ra ngoài làm việc.Bởi vì không phải tin tức độc nhất vô nhị, Hướng Tiễn không đòi giá cao, tòa soạn nào trả tầm một vạn anh ta đều bán hết.Tổng cộng bán cho mười mấy tòa soạn.Một Hồng Kông nho nhỏ nhưng giới giải trí cực kỳ phát đạt, có mấy trăm tòa soạn báo.Nhưng nếu càng bán nhiều thì càng mất giá.Hướng Tiễn cười khà khà đếm tiền, nói với vệ sĩ: “Lần sau bà chủ Hoa còn đến Hồng Kông nhớ báo tôi biết trước! Tôi sẽ đón tiếp mọi hành trình!”Đột nhiên anh ta lại hoan nghênh Hoa Chiêu thường xuyên tới Hồng Kông.Vệ sĩ vỗ bờ vai của anh ta: “Được thôi.”Còn lần sau đến có báo trước với anh ta hay không, chuyện này phải nghe ý bà chủ đã....Sáng sớm hôm sau, đầu đề các tờ báo lớn báo nhỏ đều là tin bà chủ nhà họ Kim bỏ tiền thuê người giết người.Ngày nào giới nhà giàu cũng có tai tiếng, nhưng vụ án nhà giàu giết người lại ít có, báo chí lập tức bán đắt như tôm tươi.Bên trên giấu thân phận Hoa Chiêu, chỉ nói là hai bà chủ nhà giàu nước M đến, lúc trước đã từng có hiềm khích với Phan Lệ Trân, nên cô ta muốn nhân cơ hội này trả thù.Thậm chí còn có người viết khoa trương hơnNói thời còn trẻ, họ đều là chị em thân thiết của nhau, nhưng sau này vì giành đàn ông mà nảy sinh thù hận....Kim Kevin tức giận đến mức xé tờ báo và tấm ảnh trong tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận