Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1358 - Bị Bắt Đi.



Chương 1358 - Bị Bắt Đi.



Chương 1358: Bị Bắt Đi.Ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.Hoa Chiêu cảm thấy đói bụng.Mở nắp đậy bàn ăn ra, hình thức mấy món ăn này nhìn không tệ, cô không muốn lãng phí, đang định nhờ phục vụ hâm lại đồ ăn rồi mang lên cho mình.Một mùi hương khác thường nhẹ nhàng xộc lên mũi, Hoa Chiêu sửng sốt.Giây tiếp theo, cô ghé sát vào đồ ăn, cố gắng ngửi thử.Mùi hương đặc trưng này không nên xuất hiện trong đồ ăn. Đây là mùi của nhiều loại thực vật trộn lẫn với nhau, nhàn nhạt, gần như không thể ngửi thấy được.Nhưng nếu dùng để làm hôn mê đánh ngất người khác thì hiệu quả hơn thuốc ngủ gấp trăm lần, không cẩn thận lỡ dùng quá nhiều có thể gây ra chết người.Vì vậy người bình thường không biết cách điều chế.Thế mà nó lại xuất hiện trong đồ ăn của cô.Hoa Chiêu đập bàn đứng bật dậy, nhưng không làm thêm động tác gì khác.Bọn họ đã thương lượng trước là sẽ gọi đồ ăn vào trong phòng.Cô không ăn, chưa chắc người khác cũng như vậy.Cô đi đến vách tường, đặt tay lên tay nắm cứa.Lưu Minh và Chu Binh đáng lẽ nên ở trong hai căn phòng trái phải, nhưng giờ lại không có một bóng người, bàn ăn lộn xộn, trong phòng cũng có dấu hiệu đánh nhau rất nhỏ.Lưu Minh và Chu Binh tuyệt đối sẽ chưa thông báo cho cô biết mà đã dẫn vợ ra ngoài chơi, hơn nữa bọn họ còn phải bảo vệ cô, chứ không phải đơn thuần đến đây nghỉ ngơi!Hoa Chiêu tức khắc thầm hận, bởi vì cô quá thính tai, sợ nghe thấy mấy nội dung hạn chế nên trước khi đi ngủ đã bịt tai lại, làm cho thính giác giảm đi một chút.Nhưng được ngủ một giấc ngon lành.... Cũng bỏ lỡ chuyện lớn như vậy!Hoa Chiêu quay đầu nhìn về cửa phòng của mình.Cô biết tại sao hai vợ chồng Lưu Minh cùng Chu Binh bị bắt đi, mà cô lại không có việc gì.Bởi vì người ngoài căn bản không thể vào được!Từ trước đến nay cô không tin vào an ninh của khách sạn, trong tay người phục vụ luôn có chìa khóa sơ cua của mỗi phòng!Vì vậy nên nếu cô không ở trong phòng hoặc là đang ngủ, thì sẽ dùng loại thực vật đặc thù lấp kín mắt khóa, không có chìa khóa nào có thể mở được.Dù sao đây cũng là khách sạn cao cấp, ổ khóa đồng nhìn có vẻ rất chắc chắn, muốn cưỡng chế gỡ ổ khóa nhất định sẽ gây ra tiếng động, hơn nữa còn tốn một khoảng thơi gian khá lâu.Nguyên một tầng trệt này chưa an bài cho khách khác.Chu Hiếu quyết định từ bỏ việc vào phòng cướp người.Dù sao cặp nam nữ đi cùng Hoa Chiêu đã bị hắn bắt lại, chỉ chừa lại một mình cô.Một người phụ nữ mềm mại yếu đuối, hắn dùng một tay cũng có thể tóm gọn, vậy cô ta còn có thể trốn đi đâu?Chờ thuốc tan hết, hắn sẽ tự mình xuất hiện.Khoảng 9 giờ tối, ước chừng Hoa Chiêu có lẽ đã dần tỉnh lại, có thể nghe thấy tiếng động,Chu Hiếu lại đi sang lần nữa.Hoa Chiêu vừa mới thay một bộ quần áo thể thao, đang định ra ngoài tìm người, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Cô nắm lấy tay nắm cửa trên vách tường, “Nhìn” bên ngoài, hỏi: “Ai thế?”“Người phục vụ, tới dọn bộ đồ ăn.” Một nữ phục vụ đáp.Từ cửa mắt mèo thì chỉ nhìn thấy duy nhất một mình người phục vụ, nhưng cô thấy một trái một phải, có hai người đàn ông cao lớn, nháy mắt với nhau đầy ác ý.Hoa Chiêu thở phào, ngược lại cũng bớt phiền toái cho cô, chính mình đưa đến tận cửa.Nói vậy bọn họ chính là đám người đã bắt Lưu Minh Chu Binh đi.“Chờ một chút.” Hoa Chiêu chậm rãi nói.Sau đó bước tới, đổ hết đồ ăn xuống bồn cầu, chỉ còn lại cái đĩa không.Rồi lại chậm rì rì đi ra mở cửa.Hoa Chiêu dựa cả người vào tường, một tay giữ cửa, một tay xoa xoa trán, tỏ vẻ khó chịu.“Vào đi.” Cô nhẹ giọng nói.Mọi người đứng bên ngoài đều bị hình ảnh này làm cho đông cứng, bao gồm cả người phục vụ.Khi đến gần hơn, bọn họ nhìn rõ ràng khuôn mặt của Hoa Chiêu.Vài người liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đại minh tinh xuất hiện hàng ngày trên TV, Hoa Chiêu!Trời ạ!Thế mà lại là cô ta!Đại minh tinh!Dáng vẻ mông lung của Hoa Chiêu hiện tại, cộng thêm giọng nói quyến rũ, làm cho mấy người đàn ông như nghẹt thở.Vẫn là nữ phục vụ phản ứng lại trước, nhớ tới nhiệm vụ của mình, chen vào phòng thu dọn bát đĩa.Hai người đàn ông một trái một phải, theo sau cùng nhau vọt vào phòng, chế ngự Hoa Chiêu, kéo đi.Mấy người bây giờ đã bình tĩnh lại.Tròng mắt bắt đầu di chuyển.Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau: Là đại minh tinh ! hành động hay dừng lại?Ánh mắt Chu Hiếu sắc bén, hành động!Đại minh tinh thì thế nào? Được "chơi" đại minh tinh thì càng đã ghiền!Đời này làm sao nghĩ đến việc có thể "chơi" đại minh tinh? Có chết cũng đáng!Mấy người anh em của Chu Hiếu lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu, vọt tới bắt người.Hoa Chiêu còn chưa kịp hét lên, đã lâm vào “Hôn mê”.Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, dù sao bọn họ cũng đã thấy công hiệu của loại thuốc kia không biết bao nhiêu lần, ngay cả một người đàn ông cường tráng, cũng không chịu được ngất đi trong hai phút.Hoa Chiêu có thể đứng dậy mở cửa, chứng tỏ sức khỏe khá tốt.Nếu người đã hôn mê, bọn họ không cần thiết phải dùng thủ đoạn.Hơn nữa việc quan trọng nhất bây giờ chính là đưa đi.Chu Hiếu khiêng người lên chuẩn bị rời đi.Trước khi đi còn nói với người phục vụ: “Thu dọn ba căn phòng kia cho sạch sẽ, đồ đạc đưa về trong nhà.”Nữ phục vụ sắc mặt vẫn như thường lệ, lặng lẽ gật đầu. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.Hoa Chiêu được che giấu ngồi trong một cái thang máy chở hàng hóa xuống tầng dưới, sau đó được đặt cẩn thận lên ghế sau của xe.Hai người đàn ông kẹp cô ở giữa.Ô tô khởi động.Điều làm Hoa Chiêu ngạc nhiên là, dọc đường đi không một ai động tay động chân với cô cả, làm cô không có cơ hội dùng thủ đoạn của mình.Không phải do đám người Chu gia là chính nhân quân tử, điều này đương nhiên không có khả năng.Chẳng qua là Hoa Chiêu quá đẹp, hai người ngồi đằng sau ngắm đến trợn tròn mắt.Hơn nữa dù sao cũng là đại minh tinh, có sức uy hiếp vô hình. Ở chỗ này động tay động chân có chút không trịnh trọng cho lắm, về nhà rồi nói vậy!Ô tô tiến vào thôn Chu gia, rồi lại đi ra ngoài, đi tới con đường phía sau núi, chạy vào một cái sơn động.Sơn động này rất lớn, cửa hang bị ngăn bởi một bức tường gạch rất cao, dài 3 thước, mặt trên còn có một khoảng không gian cao hơn nữa, không có khả năng chặn lại hoàn toàn.Bên trong sơn động có 3 tòa nhà 2 tầng, quây lại thành một vòng tròn.Sân bên trong bao quanh bởi ánh sáng, rộng như sân bóng rổNơi này là một trong nhưng cứ điểm của Chu gia.Những thứ quan trọng nhất đều đặt ở đây, chuyện quan trọng nhất đều được làm ở chỗ này.Ô tô dừng lại, người ở bên trong từ trên cửa sổ thấy là bọn họ, lập tức mở cửa cho bọn họ tiến vào.Chu Hiếu xuống xe, thật cẩn thận bế Hoa Chiêu ôm xuống.Sau đó cứ đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết ôm người đem đi đâu thì tốt.Theo suy nghĩ của hắn, nên ôm thẳng đến phòng ngủ của hắn ở trên tầng chính giữa.Nhưng mà, mười mấy anh em đang lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.Đây không phải là trọng điểm, mấu chốt chính là vẻ mặt tức giận đầy oán hận mà Hoa Tiểu Ngọc đang nhìn hắn.Thật ra hắn rất thích ăn những bông hoa trắng nhỏ ngây thơ như Hoa Tiểu Ngọc, nhất thời chân không bước đi được.“Đưa cô ta tới phòng kia cùng với đám người của mình đi!” Hoa Tiểu Ngọc chỉ vào một căn phòng ở phía đông nói.Chu Hiếu suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn nghe lời bế người người đi qua.Trong phòng Lưu Minh và Chu Binh đã tỉnh, chẳng qua cơ thể vẫn chưa thể cử động linh hoạt, hơn nữa người đã bị trói vào cây cột sắt ở sau lưng.Tống Tuyết và Triệu Tuệ vẫn đang hôn mê, bị trói bằng xích sắt, nằm trên mặt đất.Nhìn Hoa Chiêu hôn mê bị người khác ôm vào, tròng mắt của Lưu Minh và Chu Binh đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.Hai người hận không thể hóa thành quỷ, phá tan trói buộc ăn sống mấy người này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận