Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 942 - Làm Bọn Họ Phải Bỏ Qua.



Chương 942 - Làm Bọn Họ Phải Bỏ Qua.



Chương 942: Làm Bọn Họ Phải Bỏ Qua.Không nghĩ tới cô dứt khoát mà thừa nhận.Hứa Minh Châu cũng giận điên lên, cô ta cúi đầu, bả vai đè xuống, liền hướng Hoa Chiêu đánh tới.Cô ta mới mặc kệ cô có phải là phụ nữ có thai hay không, dám bắt nạt cô ta, ông trời cô ta cũng dám đánh!Động tác này đã chọc giận Diệp Thâm.Anh lách mình ngăn ở trước mặt Hoa Chiêu, một tay chặn đầu Hứa Minh Châu, đẩy mạnh, Hứa Minh Châu "Đông" một tiếng mà đập đầu xuống đất.Anh không phải là người không bao giờ đánh phụ nữ, phụ nữ chết trong tay anh cũng không ít.Anh chỉ không bao giờ đánh người một nhà.Hứa Minh Châu hiển nhiên không phải người nhà mình.Nhà ga dù đơn sơ đến đâu mặt đất cũng là xi-măng đấy.Huống chi đây là nhà ga ở thủ đô, dưới đất là gạch men sứ đấy, cứng hơn."Minh Châu!"Vừa rồi động tác xảy ra trong nháy mắt, Thu Tú Vân lúc này mới kịp phản ứng, té trên đất hô to."Sao cô có thể đánh người! Người Diệp gia có thể vô duyên vô cớ đánh người sao? Tất cả mọi người đến xem. . .""Tất cả mọi người đến xem!" Hoa Chiêu cắt ngang lời bà ta: "Mới vừa rồi là cô ta đụng vào tôi trước đấy, cô ta định dùng bao nhiêu khí lực, tất cả mọi người đều thấy được, hiện tại cô ta bị chồng tôi đẩy ra, không có vấn đề gì đúng không?""Không có vấn đề gì!" Xung quanh lập tức vang lên nhiều giọng nói.Từ lúc Hoa Chiêu tiến đến, hoặc là nói từ lúc Thu Tú Vân than khóc, xung quanh đã có nhiều người xem náo nhiệt.Mà nhà ga không thiếu nhất là người.Rất nhiều người từ lúc hai phe bắt đầu nói chuyện đã luôn nhìn cho tới bây giờ, đều thấy rõ ràng minh bạch.Cú va chạm vừa rồi của Hứa Minh Châu thực sự không giống như sẽ cho người phụ nữ đang mang thai này một con đường sống sót.Hiện tại bị đánh, thực đáng đời!Thu Tú Vân không lên tiếng nữa rồi.Nhất thời kích động, đã quên đây không phải là thôn Phạm gia, không phải những người hàng xóm có thói quen đồng tình với bọn họ.Mà Minh Châu cũng xúc động rồi, Hoa Chiêu cũng không phải là người Phạm gia, con bé đánh như thế nào đều có lý, cũng là bị ép buộc đến bộc phát."Cô vừa rồi thừa nhận cô không có lòng tốt!" Thu Tú Vân sửa lại trọng điểm, hô."Tôi chính là tùy tiện nói nhảm, cũng không giống như các người, đi lên liền muốn giết tôi." Hoa Chiêu ôm bụng nói."Được rồi, sợ các người rồi, không nói giỡn với các người nữa, tôi đi dời hộ khẩu, đổi họ, thuê phòng cho hai người! Thật sự là thiếu nợ chú Hứa đấy."Nói xong cô kéo Diệp Thâm đi nha.Thu Tú Vân không gọi bọn họ lại tiếp tục lý luận."Diệp gia", tuy bà ta chỉ nghe qua một lần, không phải quá hiểu rõ, nhưng cũng biết chính mình không thể trêu vào.Bà ta một nghèo hai trắng đấy, có thể khiêu khích ai?Nghĩ đến cái này, bà ta sờ sờ túi ẩn trong quần áo, Hứa Tri Minh vẫn giống như quá khứ ôn nhu lại thiện lương.Ông ấy cho bà ta 500 đồng, để cho bà ta an cư.Bất quá có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.Tiền thuê phòng, tốt nhất là để cho Hoa Chiêu ra!Thu Tú Vân đem con gái từ trên mặt đất kéo lên, cùng cô ta thì thầm vài câu.Hứa Minh Châu liền tạm thời nhấn xuống oán hận, lảo đảo cùng mẹ đuổi theo Hoa Chiêu."Hai người muốn ở đâu? Là nhà cấp bốn ở bên trong đại tạp viện, hay là nhà lầu?" Hoa Chiêu hỏi."Đương nhiên là ở nhà lầu." Hứa Minh Châu bất chấp đau mà đoạt lời đáp.Cô ta đã lớn như vậy còn chưa ở qua nhà lâu đâu, nhà lầu cao cỡ nào?Về phần đại tạp viện, cô ta cũng chưa từng thấy qua, bất quá nghe đã thấy không tốt."Tốt, vậy thì tìm nhà lầu." Hoa Chiêu không sao cả nói.Hiện tại còn chưa có công ty môi giới, muốn thuê phòng hoặc là lên ủy ban khu phố.Bọn hắn cũng kiêm chức công tý môi giới.Hoa Chiêu đi ra ngoài gọi xe, cho bọn họ ngồi, mang bọn họ đến khu dân cư chỗ bà Hứa.Thuê một căn nhà cùng khu tập thể của Hứa Tri Đức ~~Thậm chí ngay cùng một tòa nhà!Mà nơi này không phải là chỗ ở của Hứa gia mà Thu Tú Vân đến 20 năm trước, bà ta không nhận ra.Hoa Chiêu đang chờ hai nhà sẽ phát hiện ra điều bất ngờ này."Chúng tôi không có tiền. . . Sợ là chưa đóng nổi tiền thuê nhà." Thu Tú Vân có chút xấu hổ nói.Tuy bà ta rất muốn nói cho Hoa Chiêu, Hứa Tri Minh đã cho bà ta rất nhiều tiền trước rồi, nhưng Hoa Chiêu không phải Trương Quế Lan, chút này cũng không làm cô ta tức giận được. Hơn nữa hiện tại nghĩ đến Hoa Chiêu xuất tiền, cũng không thể làm cho cô ta tức giận.Hứa Minh Châu cũng nhịn xuống xúc động muốn nói cho Hoa Chiêu."Không có tiền ah, tôi đây giúp hai người trả trước một tháng." Hoa Chiêu sợ bọn họ không thuê phòng ở này, hảo tâm đưa một tháng tiền thuê nhà.Dù sao cũng không nhiều tiền, mới 5 đồng.5 đồng xem bao nhiêu ngày náo nhiệt, giá trị cỡ nào ah!Mặc dù mới chỉ trả một tháng, nhưng Thu Tú Vân cũng không nhụt chí, Hoa Chiêu có vẻ rất dễ nói chuyện? Hơn nữa lại hào phóng.Có thể ra một tháng đấy, sau này bà ta có biện pháp để cô tiếp tục ra."Vậy chuyện hộ khẩu. . . .""Cái này tôi làm, các người yên tâm đi." Hoa Chiêu nói xong liền đi.Vội vàng làm chính sự."Đem hộ khẩu của họ dời đến tỉnh Hà Bắc sát với thủ đô." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm sững sờ, rốt cuộc cũng hiểu rồi, đã nói vợ anh sao có thể hảo tâm như vậy, hoá ra vũng hố ở chỗ này.Hoa Chiêu hì hì cười: "Em cũng không nói đem hộ khẩu bọn họ dời vào thủ đô."Đến thủ đô rồi, để cho bọn họ hưởng thụ sự tiện lợi của thủ đô?Nằm mơ!Dưới sự trợ giúp của Hứa Tri Minh, hoặc là hai mẹ con tự mình cố gắng, không chừng mười năm hai mươi năm sau có thể mua một căn phòng nhỏ.Sau đó ngồi đợi 20 năm sau giá trị đã lên tới hơn một ngàn vạn, đến mấy triệu?Cô điên rồi mới đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thủ đô."Sắp xếp cho họ định cư ở một thị trấn không xa thủ đô." Hoa Chiêu nói: "Chọn ở đâu nói trước với tôi một tiếng."Hiện tại, bọn họ biết được hộ khẩu được dời đến tỉnh Hà Bắc có lẽ sẽ không quá mất hứng, nhưng vài thập niên về sau, nếu như Thu Tú Vân không chết, đoán chừng cũng bị tức chết."Về phần đổi họ, nên họ Hứa thì họ Hứa." Hoa Chiêu nói.Dù sao họ gì cũng không liên quan đến cô.Lưu Minh lập tức đi làm."Về sau không có anh đi theo, không cho phép đi ra ngoài." Diệp Thâm nói ra.Chỉ đơn giản đi nhà ga tiễn người, cũng thiếu chút nữa gặp chuyện không may! Thể chất hút tai hoạ của vợ anh cũng làm anh thật sợ hãi."Có thể xảy ra việc gì chứ?" Hoa Chiêu cười nói: "Đây là cô ta đã bị anh chặn, bằng không thì khẳng định bị em một cước đạp gãy xương."Diệp Thâm trừng cô: "Trọng tâm của em không ổn định, động chân cái gì? Về sau không cần động thủ động cước!"Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì, lập tức cười to, bổ nhào vào trong ngực anh cào cào."Như vậy cũng không được sao? Như vậy cũng không được sao?"Diệp Thâm lập tức không còn tức giận nổi nữa."Đừng lộn xộn." Anh khàn giọng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận