Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 94 - Gặp Cha Mẹ Chồng



Chương 94 - Gặp Cha Mẹ Chồng



Chương 94: Gặp Cha Mẹ Chồng.“Khi nào thì đi gặp ông nội?” Diệp Phương hỏi.Diệp Thâm nhìn sắc trời, còn sớm, chưa tới giữa trưa, "Hiện tại đi thôi."Vì vậy, ba người họ bắt xe buýt, đi thẳng đến tìm Lão Diệp.Ông ấy không ở nhà, hẳn là một người bận rộn, bận bịu vô cùng.Nhưng khi nhận được cuộc gọi, ông đã quay về sớm.Khi nhìn thấy Hoa Chiêu, hai mắt ông sáng lên, ông biết rằng chuyện này sẽ xảy ra, và phải là một cô gái nhỏ xinh như vậy mới có thể quyến rũ cháu trai định lực thâm hậu của mình.Nhưng mà Hoa Chiêu vẫn xinh đẹp ngoài dự đoán của ông, trong đời ông chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, cô gái nhỏ này xinh đẹp lại có tinh thần khiến người ta ưa thích.“Đến, đến đây, cháu gái ngoan, ngồi đây với ông nội, sức khỏe của ông nội cháu thế nào rồi?” Thái độ của Diệp Chấn Quốc hoà ái trước nay chưa từng có, thậm chí còn nhẹ giọng nói với Hoa Chiêu.Ông vô thức hạ giọng vì sợ là kin hãi cô gái nhỏ xinh đẹp thanh tú như vậy.Khi nghe được tin tức tương tự, Diệp Mậu và Miêu Lan Chi vừa bước vào cửa đã vô cùng sửng sốt, đặc biệt là Miêu Lan Chi, bà chưa từng thấy lão Diệp như vậy, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.Ở sau lưng bà, con dâu lớn Văn Tịnh trong lòng cũng không thoải mái, lần đầu tiên nhìn thấy cô, lão gia tử cũng đối xử không tốt như vậy.Xem cao và thấp trong nháy mắt.Cô lập tức nhìn bụng Hoa Chiêu, có con chính là không giống ...“Ông nội gần đây không sao, một thời gian nữa cháu định đưa ông ấy đến thủ đô để bác sĩ nhìn kỹ một chút.” Hoa Chiêu nói.“Thật sao?” Diệp Chấn Quốc ngạc nhiên một cách vui vẻ, Hứa Cường sắp đến rồi, thật là hạnh phúc.Miêu Lan Chi lập tức nhíu mày, vừa đi vào liền mang theo người nhà?Bà lập tức hỏi Diệp Thâm: " Tương lai con dó tính toán gì không? Để con bé theo quân?"Câu đầu tiên khi nhìn thấy con dâu thế này, không khí trong phòng lạnh đi.Diệp Thâm bất giác nhíu mày, cũng không có trả lời câu hỏi của bà, mà là nói với mẹ: "Mẹ, đây là Hoa Chiêu."Sau đó anh giới thiệu gia đình mình với Hoa Chiêu.Cha, mẹ, anh trai, chị dâu.Diệp Mậu cũng nở nụ cười nhân hậu hoà ái khó có được, đối với vẻ mặt vô hại như vậy, tâm trạng cũng giống như cha mình, không lạnh lùng được.Anh cả của Diệp Thâm, Diệp Danh, cũng là một mỹ nam tử, không sắc sảo, nghiêm khắc như Diệp Thâm, nhưng lại ôn nhu và dịu dàng hơn những người đàn ông khác trong nhà họ Diệp.Diệp Thâm nói trước với Hoa Chiêu rằng anh ấy này là giáo viên đại học và dạy triết học.Chị dâu Văn Tịnh là một người phụ nữ nhìn rất trí thức, dáng vẻ thanh tú nhưng cách ăn mặc lại hơi cổ hủ, không sôi nổi, không thích cười, tính tình ôn hòa. hơi giống những người đàn ông khác trong nhà họ Diệp, lạnh lùng và cứng rắn.Hoa Chiêu biết tại sao, Diệp Thâm nói với cô rằng chị dâu này đã kết hôn 10 năm mà chưa có con, nếu không sao thì không nên nói chuyện con cái với cô ấy, tốt nhất là không nên lắc lư trước mặt cô ấy ...Hoa Chiêu giật giật gấu váy, cảm ơn bộ quần áo bà bầu mặc khi ra ngoài hôm nay không lộ bụng.Về phần bà mẹ chồng này, ngoài 50 tuổi, trông bà còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, chẳng trách bà lại sinh được một cậu con trai như Diệp Thâm.Chính là Hoa Chiêu rõ ràng cảm thấy bà ấy chán ghét chính mình.Cô cũng đoán trước được điều này. Có rất ít sinh vật như mẹ chồng thích con dâu, chưa kể cô xuất thân thế này, gia thế không đúng.Cô không quan tâm chút nào, cô không định coi mẹ chồng như mẹ đẻ của mình, càng không mong người khác coi cô như con gái ruột của mình.Mọi người trên mặt mũi không có trở ngại, đừng làm cho Diệp Thâm khó xử là được rồi.Ngoan ngoãn chào hỏi một vòng.Lão Diệp lập tức lên lầu, đi lấy lễ gặp mặt cho cô.Diệp Mậu đã chuẩn bị xong khi nhận được cuộc gọi, liền lấy ra một phong bao màu đỏ, đưa cho Hoa Chiêu: "Cầm lấy."“Cảm ơn ba!” Hoa Chiêu vui vẻ nhận lấy. Nhéo nhéo, nếu nó có mệnh giá 10 đồng thì đó là 200.Miêu Lan Chi cũng lấy ra quà gặp mặt của chính mình, cũng là một phong bao lì xì, cũng là 200 đồng."cảm ơn mẹ!"Diệp Danh và Văn Tịnh vậy mà mỗi người cũng tặng một phong bì màu đỏ.Có 100 đồng trong đó.Văn Tịnh trong lòng chảy máu khi đưa ra, nếu là chị dâu thì tại sao lại phải đưa phong bì đỏ! Cho 10 đồng tượng trưng không được sao? Nào có thoáng cái liền đưa 200 đồng cùng một lúc! Tiền lương của cô trong nửa năm! Cô cũng không phải là mẹ chồng!Nói đến mẹ chồng, cô lại nhìn chằm chằm phong bì đỏ mà mẹ chồng đưa Hoa Chiêu, trong lòng chua xót.Khi cô kết hôn, quà gặp mặt chỉ có 100 đồng! Tại sao Hoa Chiêu lại đưa 200?Còn có lế hỏi cho Hoa Chiêu, ba chuyển một vang lên cũng không tính, tiền sính lễ là 2000, lúc đó cô chỉ là 500.Tại sao?Một sự bất công hiển nhiên như vậy, có bao giờ họ nghĩ đến cảm giác của cô?Nhà họ Diệp quả thật không nghĩ tới, Diệp cha và Diệp mẹ hoàn toàn không quan tâm, bọn họ một tay xử lý hôn sự cho con trai trưởng, lễ hỏi cũng là trong nhà ra tiền, cái này bọn họ biết.Nhưng đám cưới của cậu út, lễ hỏi bọn họ một phân cũng không ra, đó là tiền của Diệp Thâm, bọn họ cảm thấy thế nào? Không cảm thấy bất công chút nào.Diệp Mậu nghe Diệp Phương sau khi nói qua ngược lại là biểu thị qua tiền này ông ra, nhưng là Miêu Lan Chi không cho."Nó không phải giàu có sao? Xem nó có thể đấy, một cô gái nông thôn, 2.000 đồng làm quà, nếu có tiền thì nó trả, tôi không có tiền." Đây là lời Miêu Lan Chi nói.Diệp Mao bận việc, thời điểm không có rảnh cùng bà nói chuyện, sau đó không có thời gian, liền quên mất.Diệp Phương chỉ nói với anh trai và chị dâu về tiền lễ hỏi, Miêu Lan Chi tức giận nói với Văn Tịnh một lần, lúc đó bà chỉ ghét một cô gái nông thôn trị giá 2.000, mà quên nói với Văn Tịnh rằng số tiền đó không phải do nhà ra..Hoặc là trong lòng bà có chút hư, không muốn nói ra.Xét cho cùng, trong điều kiện xã hội và môi trường hiện nay, cha mẹ phải có trách nhiệm chi tiền cưới vợ cho con, nếu cha mẹ không cho, con trai làm việc thì đó là biểu hiện của sự bất tài, phiến diện.Bà không muốn cho người khác biết.Nghi lễ kết thúc, Miêu Lan Chi còn không có quên câu hỏi lúc trước, lại hỏi Diệp Thâm: "Tương lai ngươi có dự định gì? Cho con bé theo quân?"Diệp Thâm cau mày cảm nhận được sự thù địch của mẹ mình, không hiểu sao mẹ vẫn bất mãn với Hoa Chiêu như vậy?Nói đến chuyện trước đây của Hoa Chiêu ... Bà không bằng lòng anh còn hiểu, nhưng bây giờ Tiểu Hoa, có gì không tốt?“Đúng vậy, con dự định để Tiểu Hoa nhi theo quân.” Diệp Thâm nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa được.”Anh cúi đầu và giải thích với Hoa Chiêu: "Anh có một nhiệm vụ khác phải thực hiện ngay sau kỳ nghỉ của mình. Sẽ mất vài tháng và ngày trở về không chắc chắn. Nếu em theo quân rồi cũng một mình ở, anh lo lắng. Vậy em trước tiên về nhà cô mấy tháng? "Sống trong chính ngôi nhà của mình, anh lại càng lo lắng hơn!Trong quân ít nhất là an toàn. Một người chỉ có thể cô đơn. Nhưng ngôi nhà lớn như vậy và ít hàng xóm xung quanh. Có hét lên cũng vô ích, nên kiên quết cũng không thể để Hoa Chiêu ở đó một mình.Diệp Phương lập tức cười: “Được rồi, để Tiểu Hoa ở với ta, ta rất vui.” Chồng bà quanh năm không ở nhà, bà ở nhà một mình, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, Hoa Chiêu nấu ăn lại rất ngon.Văn Tịnh sững sờ nhìn Diệp Thâm, hắn vừa mới nói cái gì? Hắn gọi cô ta là "Tiểu Hoa nhi", cái tên chán ghét như vậy! Anh ta cũng nói thẳng rằng mình không an tâm!Cô nghĩ Diệp Thâm, người lạnh như thép, sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy! Ngay cả anh trai của anh cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này, chứ đừng nói là bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy.Diệp Thâm hóa ra là như thế này ...Giờ phút này, trong lòng Văn Tịnh chua xót đến cực điểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận