Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 824 - Cậu Không Nói Thật.



Chương 824 - Cậu Không Nói Thật.



Chương 824: Cậu Không Nói Thật."Một nhà thím hai sắp trở về rồi hả?" Hoa Chiêu rất cao hưng: "Vậy sau này đã có người nói chuyện với mẹ mỗi ngày."Miêu Lan Chi cũng vui vẻ: "Hơn nữa là cả nhà đều trở về, kể cả Diệp Anh cùng Diệp Đan.""Các cô ấy cũng trở về? Vậy chồng con làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi."Đồng thời trở về, điều công tác, dù sao chỗ đó cũng không phải là quê quán nhà trai, không có thân thích, tùy thời có thể đi." Miêu Lan Chi nói.Thực tế Diệp Thượng cũng là mười mấy năm trước mới rời thủ đô đấy, hơn nữa về sau đi rất nhiều nơi.Hai người con rể cũng không phải người chỗ đó, hiện tại đến thủ đô, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện gì không tốt.Ngược lại rất vui vẻ.Ai mà không muốn đến thủ đô phát triển chứ?Hoa Chiêu gật đầu, lại nghĩ tới Diệp An cùng Diệp Đào."Diệp An năm nay đã 30 nha? Diệp Đào cũng 28 rồi hả? Có đối tượng chưa vậy?""Qua năm đã 31,29 rồi!" Nói đến chuyện này Miêu Lan Chi cũng thay Lưu Nguyệt Quế sầu muộn: "Chưa có đây này! Con ở nước ngoài hai năm kia, bọn hắn cũng không trở lại năm, nói là có nhiệm vụ, không về được, mẹ nghe xong, căn bản không tin, chính là không muốn trở về đi xem mắt!""Chuyện gì đã xảy ra?" Hoa Chiêu cũng có chút tò mò rồi, lẽ ra lúc bọn hắn 24~25, còn chưa thông suốt, không muốn kết hôn có thể lý giải, nhưng hiện tại cũng đã 30 rồi, còn không muốn?"Ai biết bọn hắn nghĩ như thế nào đấy." Miêu Lan Chi càng không cách nào lý giải: "Chờ bọn hắn đến rồi, con hỏi bọn hắn một chút!""Con? Con được không?" Hoa Chiêu vẻ mặt hoài nghi."Dù sao chúng ta đều đã hỏi, cũng không được, còn thiếu con thôi, có lẽ con sẽ hỏi được!" Miêu Lan Chi nói: "Con cứ xuất ra phong thái chị dâu, bức hỏi bọn hắn!"Hoa Chiêu: ". . . Được rồi, con thử xem."Dù sao cô cũng rất hiếu kỳ đấy.Ngày hôm sau, một nhà Diệp Thượng đều đến rồi.Hoa Chiêu cuối cùng đã gặp toàn bộ người nhà bọn hắn rồi.Bên cạnh Diệp Anh, Diệp Đan còn có chồng con, mỗi người có năm sáu đứa nhỏ, đứa lớn nhất đã mười hai mười ba tuổi, nhỏ nhất là hai ba tuổi."Mau nhìn, đây là mợ hai mà mẹ đã nói, xinh đẹp không?" Diệp Anh nói."Xinh đẹp!" Một đám nhỏ đồng loạt nói ra.Tất cả lớn nhỏ, bé trai bé gái đều nhìn Hoa Chiêu, trong mắt đều là sợ hãi thán phục.Trẻ con cũng có thẩm mỹ đấy."Ha ha ha, thật nghe lời thật nghe lời." Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, lập tức cho mỗi người một chút kẹo.Kẹo đều là loại tốt nhất mua trên thị trường đấy, chocolate, kẹo rượu, đại bạch thỏ.Lập tức đổi lấy một loạt khuôn mặt tươi cười càng lớn.Vân Phi cùng Thúy Vi cũng rất vui vẻ, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy anh em họ cùng tuổi."Đi chơi đi." Hoa Chiêu nói ra.Một đám trẻ lập tức giải tán, cùng nhau chia ra chơi đùa.Có cảm giác như ngôi nhà sắp bị nổ tung ngay lập tức..."Các chị khổ cực rồi." Hoa Chiêu nói với Diệp Anh cùng Diệp Đan: "Nuôi nhiều đứa nhỏ như vậy rất mệt ah?”"Mệt mỏi cái gì? Một chút cũng không phiền." Diệp Anh nói: "Trước một tuổi thì cho bú sữa, về sau liền ném tới nhà trẻ, sau đó là tiểu học, trường cấp hai, lại sau đó sẽ là trường cấp 3, đại học, thành gia lập nghiệp."Diệp Anh nhìn con trai trưởng, đột nhiên thở dài: "Đảo mắt bọn nhỏ đã trưởng thành, em muốn mệt mỏi cũng không mệt được đấy."Con trai trưởng của cô ấy gần đây vào tuổi phản nghịch kỳ, hoàn toàn trái ngược khi còn bé nhu thuận, điều này khiến cô ấy cảm thấy không thể chịu nổi.Diệp Đan nhìn bụng Hoa Chiêu cười: "Cô cũng không xê xích gì nhiều a? Đứa này nữa là bốn rồi, về sau đoán chừng sẽ có hơn năm sáu đứa ah, mệt không?"Hoa Chiêu ngẫm lại, thật đúng là không phiền."Ha ha ~ "Lúc này trong phòng phân ra mấy nhóm, Diệp Thượng cùng Diệp Mậu nói chuyện phiếm, Miêu Lan Chi lại cùng Lưu Nguyệt Quế trò chuyện, Diệp Danh không ở đây, việc chiêu đãi người trẻ tuổi sẽ rơi xuống trên người Hoa Chiêu.Cô ngồi ở chỗ kia cùng mấy người nói chuyện, trọng điểm là hai người anh rể chưa từng gặp mặt.Người đàn ông của Diệp Anh gọi là Tôn Thanh, đeo kính mắt, có chút cao gầy, không quá thích nói chuyện, có khí tức nhã nhặn của học giả.Người đàn ông của Diệp Đan gọi là Vương Kiếm, cũng giống cô ấy, tính tình có chút hoạt bát, rất hay nói, mặc kệ người nào nói đến chủ đề gì, hắn cũng có thể tham gia, hơn nữa cũng không phải nói bốc nói phét.Người cũng khá ưa nhìn.Chỉ là ánh mắt có chút không đứng đắn, thỉnh thoảng lại quét mắt qua Hoa Chiêu một vòng.Hoa Chiêu có chút không thích.Lại nói chuyện vài câu, Hoa Chiêu liền thúc giục vợ chồng Diệp Anh Diệp Đan lên lầu nghỉ ngơi.Mà cô đem Diệp An Diệp Đào giữ lại."Chị dâu hai, có việc gì sao?" Diệp An hỏi."Đúng vậy." Hoa Chiêu dẫn bọn hắn đi lên lầu.Cô đã biến nó thành một căn phòng tắm nắng. Bên ngoài trời đóng băng tràn ngập tuyết rơi, bên trong ấm áp như mùa xuân."Oa, cái này hay, cái này hay!" Diệp Đào nhìn kỹ tấm kính thủy tinh: "Trở về em cũng xây dựng một cái!""Xây dựng ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi."Em ở trong quân đã được phân phòng ở, đúng lúc là tầng cao nhất, có một cái sân thượng lớn, mùa hè cũng may, đến mùa đông là chết cóng rồi!" Diệp Đào nói.Diệp An cũng nhìn kỹ, hắn cũng được chia phòng ở, tuy không phải tầng cao nhất, nhưng cũng có sân thượng, khả năng cũng cần."Hai người các cậu, phòng ở đều đã có, nhưng không biết là thiếu chút gì đó sao?" Hoa Chiêu hỏi."Thiếu cái gì?" Diệp Đào vẻ mặt mờ mịt.Diệp An lại nghe đã hiểu: ". . . Chị dâu hai, là mẹ em phái chị tới làm thuyết khách sao?""Không phải." Hoa Chiêu nói: "Chị hoàn toàn là vì tò mò! Các cậu nhanh nói một chút nguyên nhân chính mình không tìm đối tượng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chị a!"Diệp An Diệp Đào. . . ."Nói đi, thuyết phục chị, có thể chị sẽ giúp các cậu thuyết phục thím hai, bằng không thì, đội ngũ xem mắt có thể được sắp xếp từ mồng một đến mười lăm, các cậu có tin không?""Tin tin tin!" Diệp Đào gật đầu như đảo tỏi: "Bọn em đều đã trải qua, có cái gì mà không tin được!""Em không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là không muốn." Diệp An là người đầu tiên thẳng thắn: "Em sợ hãi, nhìn người thân bạn bè bên cạnh, có thể hạnh phúc khả năng cũng chỉ có chị cùng anh hai."Diệp Danh Diệp Thư ly hôn rồi, hôn nhân của Diệp Hưng lại như vậy, có dọa người không?Hôn nhân của hai chị gái, kỳ thật cũng là lông gà trên đất.Mà hắn sống trên lầu trong ký túc xá, những gia đình tuỳ quân xung quanh, mỗi ngày thông qua âm thanh cao thấp của họ, lòng hắn liền cảm thấy mệt mỏi."Em một chút cũng không thấy là hôn nhân rất ấm áp, mới nhìn có vẻ rất tốt, nhưng về sau nhìn kỹ lại, khắp nơi đều là cặn bã." Diệp An nói."Cho nên vẫn là một mình mới tốt, thanh tĩnh.""Trẻ con không đáng yêu sao?" Hoa Chiêu hỏi.Đàn ông ở tuổi này, đều khát vọng có đời sau để nối dõi phải không?Diệp An nhíu mày: "Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng khi chăm sóc lại rất phiền toái."Diệp Đào cũng gật đầu: "Em đã giúp chị gái xem bọn nhỏ hai ngày, trời ạ, em tình nguyện thực hiện nhiệm vụ cấp độ A!""Đó là con nhà người ta, đợi hai cậu có, sẽ cảm thấy không giống với lúc trước." Hoa Chiêu nói.Hai người vẫn lắc đầu.Hoa Chiêu cũng lắc đầu, nhìn Diệp An nói: "Cậu không nói thật, tôi cũng không có biện pháp. Xem ra đại hội xem mắt của thím hai chỉ có thể đúng hạn cử hành."Cô đã nhìn ra, lí do thoái thác này của Diệp An là đã tỉ mỉ chuẩn bị đấy, khả năng trước đó đã tập luyện vô số lần rồi, mỗi đoạn nhấn nhá đều rất đúng chỗ.Quá mức hoàn mỹ, ngược lại không thật.Diệp An thở dài, có thể đừng khôn khéo như vậy không?"Được rồi, em nói."Diệp Đào lập tức khẩn trương mà nhìn hắn: "Anh. . ."Diệp An không dừng lại, nói thẳng: "Em thích đàn ông."



Bạn cần đăng nhập để bình luận