Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 196 - Đi Cùng Tôi.



Chương 196 - Đi Cùng Tôi.



Chương 196: Đi Cùng Tôi.Hoa Tiểu Ngọc đứng ở trong bóng tối, không nghĩ tới Diệp Thâm lại đột nhiên quay đầu lại, còn phát hiện ra cô ta.Nhưng phát hiện rồi cũng không sao cả, dù sao thì chút nữa cô ta cũng tự mình muốn đi ra đấy."Anh rể, sao anh có thể phát hiện được em?" Hoa Tiểu Ngọc nói xong, đi đến gần Diệp Thâm.Diệp Thâm không trả lời cô ta, lại hỏi một lần: "Cô đi theo tôi làm gì?"Còn mang theo một bọc hành lý giống như chuẩn bị đi xa?Hoa Tiểu Ngọc trên người mang theo một cái túi nhỏ, không lớn, chỉ chứa mấy bộ quần áo, cô ta cũng không có những vật dụng khác có thể đưa theo.Nghe Diệp Thâm hỏi, Hoa Tiểu Ngọc lập tức khóc: "Hoa Diệp chạy, còn mang đi tất cả tiền trong nhà, người kế tiếp bị bán nhất định là em! Em không muốn gả cho kẻ đần kia! Anh rể, làm ơn cứu em!""Chuyện này, cô tốt nhất là đi tìm tiểu đội trưởng của các ngươi, tôi phát hiện người đó không tệ, nhất định sẽ giúp cô." Diệp Thâm nói ra."Sẽ không! Anh xem ông ta có bản lĩnh gì? Ông ta chỉ có thể đem bà nội đưa đi giam lại! Số tiền kia không phải bà nội trộm đấy, đều là Hoa Diệp! Mọi người đều biết, nhưng cuối cùng vẫn để cho nãi bà nội gánh tội thay, ông ta có thể giúp em như thế nào? Đem em cũng bắt lại sao?" Hoa Tiểu Ngọc hét lên.Diệp Thâm không nói gì.Hoa Tiểu Ngọc lại đến gần vài bước, đứng ở bên cạnh Diệp Thâm, nhỏ giọng nói: "Anh rể, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu em.""Cô nghĩ tôi làm sao có thể cứu cô?" Diệp Thâm hỏi.Hai mắt Hoa Tiểu Ngọc sáng lên, đi lên muốn nắm lấy tay áo Diệp Thâm, bị anh né tránh.Cô ta cũng không xấu hổ, cao hứng nói: "Anh rể, anh dẫn em đi cùng được không!"Trong bóng tối, ánh mắt Diệp Thâm nhìn cô ta trở nên sắc lạnh."Điều này không thích hợp." Anh nói.Hoa Tiểu Ngọc ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diệp Thâm, nhưng trước mắt chỉ là bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét sắc bén của anh.Thật là đẹp mắt ah."Anh rể, em không có ý gì khác. Em chỉ muốn rời khỏi đây. Em không muốn gả cho một người ngốc, anh cũng không cần muôn mang theo em, em biết anh chuẩn bị trở về quân đội nên chuyện đó là không thực tế. Nhưng nhà của anh ở đâu? Anh có thể cho em ở tạm vài ngày được không? Sau đó em sẽ ra ngoài tìm việc làm và tự nuôi sống bản thân!” Hoa Tiểu Ngọc quả quyết nói.Diệp Thâm không biết là cô ta có biết gì về thế giới bên ngoài hay không, vậy mà có thể tràn đầy tự tin nói ra câu nói sau cùng như vậy.Hiện tại người ở thủ đô tìm một phần công tác đều khó như lên trời rồi, rất nhiều cha mẹ không thể không xin nghỉ hưu sớm, đem công tác nhường cho con cái. Mà bọn hắn sống một đời đương nhiên không có thực hiện kế hoạch hoá gia đình, công tác chỉ có một, con cái đã có bảy tám cái, cho ai? Đều là một hồi gia đình chiến tranh.Chính mình tìm việc làm? Cô ta có hộ khẩu nông thôn, không có bằng cấp, cộng tác tạm thời cũng tìm không được.Hoa Tiểu Ngọc đương nhiên không ngây thơ như vậy, chú năm của cô ta Hoa Thái Ngưu vì tìm công tác, đợi bao nhiêu năm? Cầu cạnh bao nhiêu người? Bỏ ra bao nhiêu tiền? Cô ta biết quá rõ tìm một phần công tác có nhiều khó khăn.Nhưng, hiện tại không phải đã có anh rể ở đây sao, là con trai của một nhân vật lớn ở thủ đô, ra tay liền là 2000 đồng tiền lễ hỏi, sao có thể không an bài nổi cho cô ta một công việc? Không chừng còn là một cán bộ đây này!“Tôi hiện tại có nhiệm vụ, không về nhà.” Diệp Thâm nói.Hoa Tiểu Ngọc lập tức nói: "Không việc gì đâu, anh chỉ cần nói cho em biết địa chỉ, em nhất định có thể tìm được đấy, tuy em lần đầu đi xa nhà, nhưng tuyệt đối không có vấn đề đâu! Anh yên tâm!"Diệp Thâm nhíu mày, một lần nữa nói: "Tôi khuyên cô bây giờ tranh thủ thời gian mà về nhà đi, chuyện ép duyên, chắc chắn sẽ không thành công, sẽ có người quản đấy."Hoa Tiểu Ngọc khóc lóc, quỳ đi xuống muốn ôm đùi Diệp Thâm, bị anh né tránh."Anh rể! Anh không biết ông nội của em đâu, đặc biệt tham tài, đặc biệt tàn nhẫn, không ai có thể kiềm chế được ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ đem em bán cho kẻ đần đấy! Hơn nữa ông ấy hiện tại khẳng định cũng đã phát hiện em chạy trốn, em lúc này trở về, chân cũng sẽ bị chặt mất đấy! Sau đó tiếp tục bị bán cho kẻ đần!"Hoa Tiểu Ngọc đặc biệt kêu khóc thảm thiết: "Đến nhà kẻ đần, sẽ bị bọn họ trói lại như chó, không cho mặc quần áo, không cho ăn cơm, có lẽ sẽ chặt thêm một chân nữa! Em đã từng thấy các thôn khác bán phụ nữ, chính là như vậy! Anh rể em rất sơn! Cứu em với! "Những điều cô ta nói xác thực khả năng xảy ra, đã như vậy…Diệp Thâm gật gật đầu: "Đứng dậy đi cùng tôi."Hoa Tiểu Ngọc lập tức mừng rỡ, nắm lấy túi muốn nhảy lên. Anh rể quả nhiên là người tốt! Tai rất mềm dễ nói chuyện.Hai người đi trong bóng tối nửa giờ, một lúc liền lên một chuyến xe lửa.Hoa Tiểu Ngọc toàn thân trầm tĩnh lại, tương lai của cô là có người trông cậy được rồi.Hoa Chiêu? Hãy sống với ông nội của cô ta ở quê đi! Cô sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp ở thủ đô với gia đình anh rể!



Bạn cần đăng nhập để bình luận