Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 769 - Vạch Trần.



Chương 769 - Vạch Trần.



Chương 769: Vạch Trần.Hoa Chiêu lập tức chống nạnh hô lớn: "Mọi người mau đến xem ah! Các người biết người đàn ông trước mặt này là ai không? Ông ta chính là chủ nhân của căn nhà này, Diêu Hoài!"Cô rất xinh đẹp, giọng cũng ngọt, một lời hét lên, lập tức đem người xung quanh đều hấp dẫn tới.Bất quá cô nói lời này cũng không có gì lạ đấy, trên con đường này ai mà không biết Diêu Hoài?Nghe nói trước kia là một nhà đại tư bản, vừa mới từ nông thôn trở về.Diêu Hoài cũng vẻ mặt không sao cả."Nhưng các người không biết, ông ta còn một tên khác, gọi là Diêu Tam! Chính là người năm đó phóng hỏa đốt kho lúa, Diêu Tam!" Hoa Chiêu hô.Một câu lập tức làm cho đám người bùng nổ rồi.Diêu Tam? Đại hán gian Diêu Tam kia? Hắn không phải đã chết sao?Kỳ thật lần này Hoa Chiêu "Dựa vào chính mình" đã thất bại. . . Cô chưa thể thông qua người của mình để hỏi thăm ra tin tức của Diêu Hoài, tin tức này vẫn là Diệp Danh cho cô tư liệu nội bộ.Bởi vì Diêu Hoài coi như là "Lấy công chuộc tội" rồi, lúc trước lại bỏ ra một giá tiền rất lớn khơi thông quan hệ, giả chết thoát thân, mai danh ẩn tích rồi.Người ngoài cứ tưởng ông ta đã chết, giờ chẳng mấy ai biết danh tính thực sự của ông ta, hơn nữa đều là nhân vật lớn, căn bản không để ý một ông già đang kéo dài hơi tàn như ông ta sống hay chết.Nhưng dân chúng rất để ý, đặc biệt là người dân thành phố Thượng Hải.Lúc trước Diêu Tam có thể nói là danh tiếng vô lượng, làm người ta hận đến nghiến răng."Ông ta là Diêu Tam?" Một người già đột nhiên đứng ra cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diêu Hoài, trong mắt tất cả đều là cừu hận.Năm đó ông ấy là một trong những người trực tiếp bị hại, con của ông bị Diêu Tam dẫn người bắt đi, rốt cuộc không thể trở về.Diêu Hoài đã sợ đến cháng váng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, cô ta làm sao mà biết được?Kỳ thật Diêu Hoài là tên chữ của ông ta, chỉ có người nhà biết rõ, người ngoài cũng gọi ông ta bằng tên Diêu Hưng Đào.Về sau trở thành. . . Ông ta gọi là Diêu Tam.Năm đó ngoại hiệu của ông ta vang vọng Thượng Hải, cơ hồ không có ai biết rõ ông ta vốn tên là gì, huống chi là tên chữ.Sau khi mai danh ẩn tích tiếp tục gọi Diêu Hoài, luôn trôi qua rất an ổn, không nghĩ tới hôm nay lại bị Hoa Chiêu vạch trần."Cô ngậm máu phun người!" Diêu Hoài đột nhiên như nhận lấy nhục nhã vô cùng, chỉ vào Hoa Chiêu nói: "Cô vì muốn lấy nhà của tôi, lại dám vu oan cho tôi như vậy! Cô thật độc ác ah!""Đúng rồi!" Bạch Phượng kịp phản ứng, chỉ vào Hoa Chiêu mắng to: "Không nghĩ tới cô tuổi còn trẻ, vậy mà ác độc như vậy! Nói ông già nhà tôi là Diêu Tam, cô đây là muốn mạng của ông ấy ah!""Hơn nữa Diêu Tam đã sớm chết rồi, toàn bộ Thượng Hải ai cũng biết! Cô nói ông ta còn sống là ông ta sống rồi hả? Cô cho rằng cô là ai?"Không thể không nói, Bạch Phượng rất biết ăn nói đấy.Hoa Chiêu không nhìn bà ta, mà nhìn về phía người già kia, ông ấy vẫn còn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diêu Hoài."Ông ơi, ông thấy sao?" Cô hỏi."Hình như, có điểm giống. . ." Ông lão tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt do dự.Trước đây ông là một thường dân đầu tóc húi cua, cũng không giao du với Diêu Hoài, lần gặp nhau duy nhất là vào ban đêm, khi quân đội hỗn loạn, con trai của ông bị lôi đi, lòng ông lúc đó rối loạn.Lúc ấy ông xác thực thấy rõ Diêu Tam, nhưng là Diêu Tam lúc tuổi còn trẻ, hung hăng càn quấy đáng chết Diêu Tam.Cùng ông già hiện tại này, tưởng như hai người.Chỉ là hình dáng xác thực có điểm giống.Diêu Hoài rất gian xảo, đoán được tâm lý của ông lão, lập tức chỉ vào Diêu Lâm hô: "Vậy ông xem ông ta có giống Diêu Tam không?"Ông cụ lúc này mới chú ý tới Diêu Lâm bên cạnh.Khoan hãy nói, giày Tây, khí chất Diêu Lâm rất nổi bật, có đường nét của người Diêu gia, càng giống Diêu Tam lúc tuổi còn trẻ ."Giống. . ." Ông lão lẩm bẩm nói.Nhưng ông không dám một mực chắc chắn ai là Diêu Tam, ông biết đó là chuyện muốn mạng người."Nói thật với các người, chúng tôi đều là người Diêu gia, cùng Diêu Tam có chút thân thích quan hệ, người nhà của chúng ta cùng Diêu Tam khá giống nhau, tôi thực sự không phải Diêu Tam." Diêu Hoài thành khẩn mà giải thích với mọi người.Đột nhiên, ông lão hô: "Tôi nhớ ra rồi! Trên cánh tay trái của Diêu Tam có vết thương do bị bắn!"Với tư cách Đại hán gian, người muốn giết ông ta rất nhiều, Diêu Hoài cũng gặp qua mấy lần nguy hiểm, có một lần thiếu chút nữa chết rồi, cũng bị người ngoài biết rõ."Mở quần áo ông ta nhìn xem!" Không biết ai hô.Lời nói vừa ra, liền có rất nhiều người xông lên trước, vài giây đã đem quần áo Diêu Hoài bới ra.Mọi người sững sờ.Trên cánh tay trái của Diêu Hoài xác thực có tổn thương, nhưng không phải vết thương do bị bắn, mà là bỏng, diện tích một mảng lớn, cơ hồ bao trùm toàn bộ cánh tay.Cái này đến cùng có phải hay không?Hoa Chiêu đột nhiên cười: "Rất ác độc ah, đây là vì che dấu vết thương do đạn bắn mà cố ý đốt da a?"Không nghĩ tới ông ta còn rất cẩn thận.Cũng đúng, người không cẩn thận đã sớm chết rồi."Nói láo! Cô ngậm máu phun người! Cô trông thấy rồi hả?" Bạch Phượng chỉ điểm Hoa Chiêu: "Đây là do chồng tôi khi còn bé bị bỏng đấy! Cô luôn miệng nói ông ấy là Diêu Tam, cô chính là muốn cho chúng tôi chết, để chiếm lấy căn nhà này!""Tất cả mọi người đến phân xử ah, họ hàng xa Diêu gia này của chúng tôi đột nhiên trở về, liền nói căn nhà này là của ông ta đấy, muốn chúng tôi chuyển đi! Chúng tôi không đi, ông ta chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm ra được ah!" Bạch Phượng khóc hô.Ánh mắt những người xem cuộc vui lập loè, không biết nên tin ai rồi."Muốn nói táng tận thiên lương, còn phải là Diêu Tam." Hoa Chiêu nhìn Diêu Hoài: "Một người nhận không ra, mười người, một trăm người sẽ nhận ra à nha? Năm đó người gặp ông, còn sống cũng rất nhiều, tất cả mọi người có thể tới xem, ông đến cùng có phải là Diêu Tam hay không."Nói xong, cô kéo Diêu Lâm đi nha.Lưu lại Diêu Hoài cùng Bạch Phượng dốc sức liều mạng giải thích với người xung quanh.Bắt đầu từ hôm nay, khu nhà cũ Diêu gia liền náo nhiệt, cả đàn cả lũ người đến "Đi thăm" Diêu Hoài.Dọa ông ta không dám ra cửa, vạn nhất thật sự bị người nhận ra thì sao? Dù sao ông ta thật là Diêu Tam!Người ngoài nhận không ra, mấy người trong tộc phân tán bên ngoài nghe được tiếng gió chạy về đến chỉ ra và xác nhận ông ta thì làm sao bây giờ? Bọn hắn đều biết, bằng không thì ông ta cũng sẽ không dốc sức liều mạng chèn ép người trong tộc.Nhưng ông ta không trốn được.Cánh cửa gỗ mỏng manh bị kẻ có thù hận Diêu Tam đập nát, Diêu Hoài bị kéo ra xem xét kỹ càng.Nhưng có người nói phải, có người nói không phải.Cái này còn phải cảm tạ Diêu Hoài cẩn thận, biết ngụy trang, ông ta đã đem đặc thù của ở thể trong quá khứ đều hủy diệt rồi.Bộ dạng hơn 60 tuổi cùng hai ba mươi tuổi cũng căn bản không có cách nào so sánh được, ông ta lại khóc đến mặt mày đầy nước mắt, ai cũng không thể cắn chết nói ông ta là Diêu Tam.Buổi tối, trong nhà rốt cuộc cũng có chút thanh tịnh.Nhưng có thể nghĩ đến, ngày mai sẽ lại có một lớp người tới căn nhà không cửa của ông ta và lặp lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.Sau đó không chừng có một ngày, cũng sẽ bị người ta nhận ra, đánh chết.“Bây giờ làm sao đây?” Bạch Phượng thầm nói.Không có cửa, bà ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.Diêu Ninh cũng không trở về nhà rồi, cứng rắn trốn đến nhà anh cả Diêu Thụ từ nhỏ đã cùng cô ta quan hệ không tốt, luôn nhìn cô ta không vừa mắt."Chúng ta đi." Diêu Hoài nhỏ giọng nói: "Về quê đến nhà em trai bà."Gia thế của Bạch Phượng dù không tốt, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng mở nhà máy đấy, kết quả về sau bị chỉ định là nhà tư bản.Cả nhà đều trốn về quê, hiện tại chỉ còn lại hai nhà Bạch Phượng cùng em trai bà ta.Nhiều năm như vậy, Diêu Hoài đều dựa vào Bạch gia mà sống. Vốn tưởng rằng thời thế đã thay đổi, ông ta có thể xoay người rồi, kết quả. . . .Hai người thầm hận, một bên nghiến răng nghiến lợi một bên thu thập hành lý.Sau đó thừa dịp nửa đêm, vụng trộm chạy đi.Vì bảo vệ tính mạng, gia sản to như vậy cũng bỏ qua, chỉ là một căn phòng nhỏ, bọn hắn cũng cam lòng.Kết quả đi nửa đường đã bị người ta ngăn cản."Tôi thực sự không phải Diêu Tam!" Diêu Hoài ôm hành lý, cùng hai người đàn ông cao lớn đối diện khóc cầu xin."Cùng tôi nói dối, không có tác dụng." Hoa Chiêu từ phía sau hai người đi tới.Tiếng khóc của Diêu Hoài liền dừng lạị, nếu như là cô ta, vậy thì không cần phải giả bộ rồi, cô ta hình như thật sự xác định ông ta chính là Diêu Tam."Đến cùng cô muốn thế nào?" Diêu Hoài hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận