Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1099 - Tiền Nhuận Bút.



Chương 1099 - Tiền Nhuận Bút.



Chương 1099: Tiền Nhuận Bút.Bà ấy đang cầm một bản in chữ phúc màu vàng óng cùng một đống câu đối mà Hoa Chiêu đưa để đi in, đau lòng nói: "Sao cháu không lấy ra sớm hơn? Sớm lấy ra sớm kiếm được tiền!"Thứ này vừa nhìn đã thấy vui mừng, chữ to vàng óng, gần sang năm mới người người đều muốn vui mừng, thứ này vừa ra chắc chắn sẽ bùng nổ doanh thu."Quên mất." Hoa Chiêu nói ra.Không phải chướng mắt chút tiền nhỏ này, mà thật sự bận quá.Nếu không phải ngày đó Diệp Danh tới nói viết cho cô chữ phúc, cô cũng không nghĩ tới chuyện này.Cô chẳng những nhờ Diệp Danh viết chữ phúc, còn nhờ anh cả viết thêm mấy câu đối.Những cái này đối với Diệp Danh mà nói đều là chuyện nhỏ, khi còn bé đã luyện viết bút lông, viết câu đối, Diệp gia có một bản sách thật dày, trong đó toàn là những câu đối ưu tú.Hoa Chiêu lưu lại nhà mình dùng đấy, những thứ khác đều nói người đưa cho Đường Phương Hà, để cho bà ấy tìm nhà máy in ấn in ra.Đã nhớ tới rồi, có thể kiếm tiền, cô không chê nhiều tiền.“Năm nay chỉ có thể đuổi kịp phần đuôi rồi.” Đường Phương Hà tiếc nuối nói: "Còn có vài ngày nữa đã bước sang năm mới, gia đình bình thường đều đã chuẩn bị xong."Thứ này chậm một ngày, một tờ cũng không bán được, chỉ có thể đợi năm sau.“Nếu đủ hàng trong năm tới, vẫn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh hôm nay cũng tới, đứng ở bên cạnh, thế mới biết những câu đối anh viết vào ngày hôm đó dùng để làm gì?Anh lập tức bật cười, còn có chút là lạ.Chữ của anh sắp đến ngàn vạn gia đình rồi hả?Chuyện này. . . . ."Bọn em không lấy không, em sẽ trả tiền nhuận bút." Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh cười nói: "Một bộ 1000 đồng."Cô cảm thấy với chữ của Diệp Danh, trả như vậy thậm chí có chút ít.Cô cũng là lần đầu tiên thấy bút pháp của Diệp Danh. Nếu anh cả đi theo con đường của một nhà thư pháp, một chữ không biết giá trị bao nhiêu tiền đây này."Nhiều lắm, không cần." Diệp Danh lắc đầu cười nói.Anh cảm thấy Hoa Chiêu đang biến tướng phụ cấp cho mình.Lúc trước anh vì bù tiền phạt cho Diệp Hưng cùng Diệp Đan, tiền mặt đều lấy ra rồi, còn phải mượn thêm của Diệp Thư, công việc kinh doanh trong tay cũng bị ảnh hưởng.Hơn nữa phương thức kinh doanh phạm sai lầm nên anh đã hoàn toàn kết thúc công việc kinh doanh trong tay mình vài tháng trước.Trước kia Hoa Chiêu đã đem những món đồ dưới mặt đất của Diệp gia kia đưa đến trong tay anh hơn phân nửa, nhưng những vật không thể bán để lấy tiền mặt.Cho nên trong tay anh xác thực không có nhiều tiền mặt nữa.Bất quá anh cũng không cần."Anh không có chỗ tiêu tiền, tiền lương còn không phải tiêu đến nhiều." Anh nói ra.Anh ngoại trừ mỗi tháng hiếu kính người lớn, chỉ là mua đồ chơi cho bọn nhỏ, không phải ăn uống thì là đồ dùng học tập, cũng tiêu không hết bao nhiêu tiền."Em còn cảm thấy trả hơi ít đây này." Hoa Chiêu cười nói: "Đây chính là việc kinh doanh lớn, ai không mừng năm mới? Ai không đăng những câu đối tết? Chữ của anh cả lấy ra, tuyệt đối đè bẹp tất cả mọi người, mặc kệ là biết chữ hay không, đều sẽ mua của chúng ta đấy.”"Một bộ câu đối hiện tại em định bán 1 đồng, in mười vạn bản, thậm chí thêm nữa..., chỉ trả cho anh 1000, quá ít."Cô cảm thấy mình một chút cũng không khoa trương, người không biết chữ cũng có thể nhìn ra đẹp hay xấu, chữ của Diệp Danh phiêu dật tiêu sái, vừa liếc nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tuyệt đối so với những người không chuyên nghiệp kia tốt hơn nhiều.Dù là chuyên nghiệp cũng chưa chắc so được.Bút pháp của Diệp Thâm, Hoa Chiêu cũng đã thấy, viết rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể lấy ra viết câu đối xuân, sát khí quá nặng.Chữ của anh mang theo một cỗ kỵ binh lưỡi mác mạnh mẽ ác liệt, dù cho đẹp cũng không thích hợp.Chữ của Diệp Danh lại khác, người sao chữ vậy, ôn nhuận phiêu dật, như tắm gió xuân, ít nhất biểu hiện ra thoạt nhìn là như vậy đấy. . ."Kỳ thật bán bao nhiêu tiền hoàn toàn quyết định bởi khả năng in ấn của chúng ta." Hoa Chiêu nói ra: "1000 thật sự rất ít rồi, anh cứ cầm đi!"Đất nước có bao nhiêu gia đình? Nhà ai không dán câu đối xuân? Hơn nữa là mỗi năm lại thay mới một lần đấy.Đó là một thị trường cực lớn.Hoa Chiêu phân tích cho anh một chút.Diệp Danh không cảm thấy gì, Đường Phương Hà lại kích động rồi.Trong này có việc của bà ấy không vậy?Chữ cũng không phải là của bà ấy, nhà máy in ấn cũng không phải là của bà ấy, chủ ý cũng không phải, bà ấy chỉ là hỗ trợ làm chân chạy."Còn phải phiền toái thím ba tiếp tục hỗ trợ làm chân chạy, tiếp tục cùng tất cả nhà máy in lớn liên hệ, chỉ nhận việc buôn bán của chúng ta, không được nhận của người khác, lại thông qua con đường của sách luyện tập, tiêu thụ ra đi." Hoa Chiêu nói ra.Muốn kiếm được nhiều tiền vẫn phải bán ra cả nước, thị trường ở thủ đô quá nhỏ rồi.Đường Phương Hà đã quen thuộc với việc sản xuất và tiêu thụ vẫn có thể tham dự vào."Thành phẩm chúng ta mỗi người một nửa, lợi nhuận cũng mỗi người một nửa." Hoa Chiêu nói."Được được được!" Đường Phương Hà liên tục gật đầu, bà đương nhiên vui vẻ.Việc phải làm cũng không phải việc khó gì, tùy tiện chọn ai đến cũng được, Hoa Chiêu lại đem nhân bánh này cho bà, bà nhớ kỹ là tốt rồi.Hoa Chiêu cười cười với Đường Phương Hà, cho bà ấy làm là vì cô cảm thấy Đường Phương Hà là người biết học hỏi từ sai lầm.Từ lần trước nói chuyện với bà ấy xong, bà ấy lập tức sửa lại rồi.Căn nhà lớn mới mua không ở, thành thành thật thật trở về ở nhà Diệp Thành, ngừng dạy học mấy tháng cũng đã tiếp tục trở lại.Đối với người bên ngoài nói mình chỉ là người làm công, hiện tại công việc bận rộn đã xong, tiếp tục trở về làm giáo viên.Hơn nữa bà ấy còn đến nhà mấy đứa nhỏ bị chó cắn trước kia xin lỗi, lại tặng đồ đưa tiền, còn cam đoan về sau nếu như đứa nhỏ bởi vì lần chó cắn này mà xảy ra vấn đề gì, bà ấy đều phụ trách.Rốt cuộc cũng đã nhận được sự tha thứ của mấy người nhà kia.Cho nên Hoa Chiêu một lần nữa cho bà ấy nhân bánh.Diệp Danh cười cười, không cự tuyệt.Lúc trước anh ngược lại cũng không chú ý tới thị trường này, nghe Hoa Chiêu phần tích, thật đúng là cảm thấy đây là một thị trường rất lớn, hơn nữa nó ở ngay dưới mũi, lại không được ai phát hiện ra.Người bình thường thực sự không phát hiện được, bởi vì hiện tại câu đối đều do nhà mình viết.Mỗi khi đến cuối năm, thị trường giấy đỏ cùng mực nước ngược lại buôn bán rất tốt.Nếu mình không biết viết sẽ nhờ người khác viết, thân thích ah, hàng xóm ah.Hoa Chiêu thấy Diệp Danh đồng ý cũng vui vẻ.Một năm viết một trăm, tám mươi bản gì đấy, có thể kiếm được 10 vạn, hơn nữa các loại kiểu chữ phúc, một chữ cô cũng trả 1000, kiếm được hơn mười hai mươi vạn, đổi thành nhà.Một năm đổi một bộ.Về sau cần dùng tiền, bán một cái nhà, lập tức có thể tự do tài chính rồi.Số tiền này trong sạch và có thể kiểm chứng được, không ai nói trước được điều gì, nó an toàn hơn bất kỳ công việc kinh doanh nào mà anh cả kinh doanh.Loại người có thân phận như anh cả, về sau sẽ bị quản càng ngày càng nghiêm, không cho kinh doanh bất kỳ thứ gì.Ba người nói chuyện cũng không nhỏ giọng, người xung quanh muốn nghe đều nghe thấy được.Tôn Diễm cảm thấy toán học của mình không đủ dùng, trong lòng x10,x10, lại x10, cũng không thể tin được ba người bọn hắn đang nói chuyện kinh doanh kiếm được nhiều tiền như vậy.Cô ta đẩy Diệp Thần, ra hiệu hắn đi qua.



Bạn cần đăng nhập để bình luận