Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 383 - Tất Cả Đều Lừa Gạt Cô Ta.



Chương 383 - Tất Cả Đều Lừa Gạt Cô Ta.



Chương 383: Tất Cả Đều Lừa Gạt Cô Ta.Ngày hôm sau, quả nhiên trời nắng, Hoa Chiêu xuất viện.Già trẻ Diệp gia lại một lần nữa tụ tập.Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều đến thăm đứa nhỏ.Đối với việc Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm chọn Vân Phi và Thúy Vi làm tên, trong lòng hai người có thất vọng cũng có vui mừng.Về sau Diệp gia người cơ hồ đều thường trú ở đây, dù sao Miêu Lan Chi ở lại là đương nhiên rồi, mỹ danh là hầu hạ Hoa Chiêu trong tháng, kết quả phát hiện thân thể Hoa Chiêu rất tốt, chỉ cần ngày thường chú ý ăn uống một chút thì tốt rồi.Mà việc nấu cơm cũng không tới phiên bà.Bà mỗi ngày đều trông đứa nhỏ, việc này bà rất thích đấy!Hai bảo bảo đặc biệt nghe lời, hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, một chút cũng không khóc náo. Dù là nửa đêm tỉnh lại cũng là ăn uống no đủ rồi lại tiếp tục ngủ, chỉ cần đổi tã, sẽ không khóc náo.Miêu Lan Chi ở chỗ này rồi, Diệp Thâm đã ở nhà, Diệp Mậu cũng liền danh chính ngôn thuận mà mỗi ngày sau khi tan sở đều đi tới đây, Diệp Chấn Quốc cũng tới, Diệp Danh cũng tới, chỉ có điều buổi tối anh sẽ quay trở lại nhà mình.Tiểu viện chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.Làm cho Hoa Chiêu ngoài ý muốn chính là, Văn Tịnh cũng hay đến thăm. Văn Tịnh không nhìn hai đứa nhỏ, chủ yếu là thăm cô, nói chuyện phiếm vài câu, ngồi trong chốc lát, sau bữa cơm liền cùng Diệp Danh về nhà.Hoa Chiêu cũng phát hiện cô ta là có mục đích mà tới rồi, bởi vì mấy lần trong phòng chỉ có hai người các cô, cô ta luôn muốn nói lại thôi.Chỉ là hai đứa nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh cô, xung quanh căn bản luôn có người, Diệp Thâm chỉ rời đi vài phút liền trở lại, Văn Tịnh luôn không có cơ hội để hỏi.Khẳng định không có chuyện gì tốt, Hoa Chiêu coi như không phát hiện, cũng chưa từng chủ động nhắc tới.Diệp Thâm nhưng lại không nhịn được, anh lén tìm Diệp Danh."Chị dâu có chuyện gì tìm Hoa Chiêu sao? Lại không nói thẳng?" Diệp Thâm hỏi.Đến em trai cũng đã nhìn ra, Diệp Danh nói: "Là chuyện rượu thuốc, em đừng quan tâm, buổi tối anh tìm cô ấy nói chuyện."Anh không hi vọng Văn Tịnh trực tiếp đem nan đề phóng tới trước mặt Hoa Chiêu, Hoa Chiêu sẽ ngại mặt mũi của anh mà đáp ứng. Về những rượu thuốc kia, Diệp gia bọn họ đã định ra quy củ đấy.Buổi tối về nhà, Diệp Danh quả nhiên chủ động nhắc tới chuyện rượu thuốc.Văn Tịnh nhẹ nhàng thở ra, cô ta muốn nói lại thôi cũng là muốn ép buộc Diệp Danh, cô ta hiểu Diệp Danh…Việc này vẫn là Diệp Danh mở miệng trước mới tốt."Em cũng là không có cách nào nữa, thân thể cha thật sự không tốt rồi, cả nhà đều rất sốt ruột, mẹ em buồn đến ăn không ngon, mỗi ngày đều khóc…""Mấy người em trai em gái của em vẫn đi làm bình thường, phi thường cố gắng chăm chỉ, không có nửa điểm khác thường." Diệp Danh nói ra.Trước kia Văn Tịnh luôn thay ông bà Văn tố khổ, cái này không tốt cái kia không tốt, cần cái này cần cái kia, anh cũng không vạch trần cô, nhưng hôm nay anh nhịn không được."Cả nhà em hình như chỉ có mình em sốt ruột? Hoặc là bọn hắn khổ sở chỉ cho em xem sao?" Diệp Danh tiếp tục nói.Ở trong mắt anh, Văn Tịnh là có chút ngu hiếu đấy, nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh cũng không phải không hiếu thuận. Nhưng bây giờ anh đột nhiên không thích dáng vẻ này."Em…" Văn Tịnh lúng ta lúng túng.Cô sao lại không biết điểm ấy chứ? Kỳ thật cô ta cũng biết. Nhưng gần đây cha thật sự là gấp, mẹ tìm đến đơn vị của cô ta khóc lóc kể lể rồi, cũng không nói cái gì rượu thuốc, chỉ nói cô ta mặc kệ cha đang sinh bệnh, ánh mắt đồng nghiệp và lãnh đạo ở đơn vị nhìn cô ta đều không đúng!Hôm nay nếu Diệp Danh không đề cập tới, ngày mai cô ta thực có can đảm bất chấp thể diện trực tiếp hỏi xin Hoa Chiêu."Cha vợ có yêu cầu gì?" Diệp Danh trước kia đều là trực tiếp gọi "Cha", nhưng là hôm nay anh không muốn gọi.Văn Tịnh nhưng lại thở phào một hơi, anh còn biết đó là cha vợ là được."Ông ấy muốn thuốc rượu…Tốt nhất là mấy bình." Văn Tịnh nhỏ giọng nói."Có phải là về sau thân thể của ông ấy nếu không thoải mái liền phải uống rượu thuốc?" Diệp Danh hỏi.Văn Tịnh không lên tiếng, xấu hổ đấy, cô ta biết rõ ý của cha là như vậy, về sau rượu thuốc ông ấy uống nhất định là không thể dừng đấy.Diệp Danh im lặng nửa ngày, bình phục lại nỗi phiền muộn khó giải thích được trong lòng, nói ra: "Cái rượu thuốc kia có hạn đấy, mỗi tháng chỉ có mấy bình, hơn nữa trong nhà đã đều phân phối ra ngoài rồi, em có biết cái rượu thuốc này đã đổi được bao nhiêu lợi ích cho nhà không?""Thế nhưng mà sức khỏe của người nhà sao có thể dùng lợi ích đến tính toán được?" Văn Tịnh cảm thấy đã tìm được chỗ đột phá: "Em là Diệp gia người a? Ông ấy là cha vợ của anh a? Là người ngoài sao? Chính cha vợ mình sinh bệnh cần cứu trị, anh mặc kệ, ngược lại cầm đồ đi đổi lợi ích, anh cũng đối với cha mẹ của mình như vầy phải không? Cha mẹ của anh là cha mẹ, cha mẹ của em không phải là cha mẹ ư!"Cô ta nói xong ủy khuất mà khóc lên, hơn nữa càng khóc càng lớn, càng khóc càng thấy mình có lý.Diệp Danh không nói gì, bởi vì anh biết rõ hiện tại nói cái gì cô đều nghe không vào, anh muốn đợi cô yên tĩnh một chút.Văn Tịnh lại nói: "Hơn nữa em cũng là người Diệp gia a? Cái rượu thuốc kia Diệp gia mỗi người đều có phần a? Ông nội, cha mẹ chồng, anh đều có! Đến Diệp Thư cũng có! Vậy em thì sao? Ngay cả cái bóng cũng không thấy!"Mấy ngày nay cô ta đi nhà Hoa Chiêu liền phát hiện Diệp Thư "không bình thường", cô ấy so với năm trước trẻ hơn vài tuổi. Có một lần cô ta tìm cơ hội tiến vào gian phòng của Diệp Thư, liền phát hiện rượu thuốc đặt ở trong ngăn kéo, cùng cái Diệp Danh cầm về nhà giống như đúc.Toàn bộ Diệp gia đều có! Chỉ cô ta là không có!Diệp gia có ý gì? Diệp Danh có ý gì? Hoa Chiêu có ý gì? Đều xem cô ta là người ngoài phải không!Điều này làm Diệp Danh nhíu mày giải thích một chút: "Em dị ứng với rượu cồn, một giọt cũng không uống được, cho em không phải hại em sao?"Văn Tịnh con mắt sáng ngời: "Không cần quan tâm em có thể uống được hay không? Dù sao nên có phần của em! Em không uống có thể cho người khác. Quyết định vậy nha, về sau cái phần kia cho em, sau đó em cho cha."Diệp Danh lại đột nhiên nở nụ cười: "Đã chậm.""Có ý gì?" Văn Tịnh sắc mặt khó coi mà hỏi thăm."Trước khi chuyện rượu thuốc chưa có truyền đi, một tháng mấy bình, xác thực có thể phân cho cả nhà, nhưng hiện tại người đến xin thuốc quá nhiều, đều là bạn cũ quen biết cũ, không cho lại không tốt, Hoa Chiêu sẽ đem rượu thuốc đưa đến trong nhà, trong một lần nữa phân phối."Diệp Danh nói ra: "Hiện tại cả nhà chỉ có ông nội, cha mỗi tháng có một lọ rượu thuốc, những người khác, kể cả mẹ anh, anh, Diệp Thư, thậm chí Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm, đều không có phần rồi, em tự nhiên cũng không có, thật có lỗi."Văn Tịnh cứng ngắc nửa ngày, vậy mà còn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng cha anh có, cha em…Cha em còn sinh bệnh rồi, hiện tại ông ấy rất cần…Trước hết cho ông ấy một lọ được không?"Ai, trong lòng Diệp Danh thở dài thật sâu. Ở trong lòng Văn Tịnh lợi gia tộc, vĩnh viễn cản không nổi lợi ích nhà mẹ đẻ cô.Mấu chốt là cô rất dễ dàng đã bị người Văn gia thao túng, một chút năng lực suy nghĩ cũng không có.Anh đứng dậy từ trong cặp công văn lấy ra một tờ giấy, đưa cho Văn Tịnh."Em nhìn xem cha em bệnh có nghiêm trọng không a." Cha vợ cũng không gọi rồi.Đây là một tở sao chép báo cáo kiểm tra, Văn Bình đấy, là mấy ngày hôm trước, không có những bệnh mà ông ta nói đến, chỉ có mấy mục trị số hơi cao hoặc hơi thấp."Nếu em không hiểu thì ngày mai tìm bác sĩ tư vấn một chút, nhìn xem những bệnh này có phải rất nghiêm trọng không, có phải là không cần ông ta mỗi ngày nằm trên giường không dậy nổi, có phải là không cần mẹ em khóc lóc kể lể." Chuyện nhà Văn gia anh luôn một mực chú ý.Nếu như Văn Bình thật sự bị bệnh, anh còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Ông ta xác thực là cha vợ anh chứ không phải người ngoài.Nhưng là nếu như muốn lừa gạt anh, vậy thì xin lỗi.Văn Tịnh cầm bản báo cáo, trên mặt nóng rát, tay đều run rẩy rồi. Cô ta có thể có động lực để vứt hết thể diện, chính là vì cha thực sự bị bệnh, không có rượu thuốc thì không được.Kết quả, tất cả đều là lừa gạt cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận