Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1554 - Không còn thích nghe truyện cổ tích nữa



Chương 1554 - Không còn thích nghe truyện cổ tích nữa



Chương 1554: Không còn thích nghe truyện cổ tích nữa“Lần này ra ngoài mẹ gặp phải mấy chuyện nguy hiểm, suýt chút nữa mẹ đã bị người ta bắt cóc! Sau đó còn cứu được hai người cũng bị bắt cóc!”Còn bắt cóc ba người…Khụ khụ, cái này chắc không nên nói với bọn nhỏ, không tốt cho tâm hồn trẻ con.“Oa! Mẹ ơi! Nguy hiểm như vậy sao!” Thiên Kim kêu lên.“Mau kể cho chúng con nghe một chút đi!” Thận Hành thúc giục: “Những người bắt cóc mẹ đâu? Giết tất cả sao?”Hoa Chiêu không nói gì, nhìn cậu nhóc: “Đứa bé ngoan, đừng hở một tí là giết giết đánh đánh, con người không phải gà vịt, bắt lại là được, không thể giết.”“Nhưng mà gà vịt đâu có bắt cóc người đâu.” Thận Hành bé nhỏ tỏ ý.Hoa Chiêu…“Cuối cùng những người đó thế nào? Giải quyết thế nào ạ?” Tiểu Thận Hành truy hỏi.Hoa Chiêu: “… Giải quyết, không giết hết, lúc bắn nhau có chết mấy người, vệ sĩ của chúng ta cũng hy sinh, những người khác bắt lại giao cho pháp luật xử lý.”Cô không có gạt bọn nhỏ, cuộc sống không phải màu hồng bình yên.Thực tế chính là tàn khốc như vậy, chờ bọn nhỏ trưởng thành, tự lập, có lẽ cũng sẽ gặp phải chuyện như thế, cho nên từ nhỏ phải nói cho chúng biết, thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, nhưng mà cũng rất nguy hiểm.“Oa! Ai hy sinh ạ?” Mấy đứa trẻ đồng thanh kêu lên, sau đó cùng chạy ra ngoài.Ra trong sân nhìn mấy vệ sĩ.Tâm hồn bọn trẻ trong sáng, đều xem những người thường bảo vệ bọn họ mấy ngày nay là người thân, dù là ai hy sinh cũng khó chịu chết đi được!Nhưng đếm đủ chín người vệ sĩ cùng nhau rời đi cùng mẹ đều ở đây.“Là một vệ sĩ của cô.” Diệp Thư nói.“A.” Trên mặt mấy đứa bé lộ ra biểu cảm thở phào một chút, tiếp tục quay lại tìm Hoa Chiêu nghe kể chuyện.Hoa Chiêu tiếp tục kể cho mấy đứa bé nghe chuyện cô trải qua mấy ngày nay ở Hồng Kông, mấy đứa bé liên tục kêu lên.Bọn chúng đã lớn, không còn thích nghe truyện cổ tích.Đó đều là giả, không có ý nghĩa.Ngược lại còn mang đến cảm giác bị lừa gạt…Vẫn nên nghe chuyện đã xảy ra với mẹ, như vậy mới có ý nghĩa.…Bước vào tháng chạp, sắp đến Tết Nguyên Đán.Hoa Chiêu bắt đầu mua sắm đồ tết.Chuyện này cô không làm một mình, mà kéo tất cả bọn trẻ tham gia vào.Không chỉ mình cô, tất cả trẻ con nhà họ Diệp đều tham dự.Trước tiên mọi người thương lượng một chút xem muốn mua cái gì, Hoa Chiêu kiểm tra thiếu sẽ bổ sung sau.Sau khi đã quyết định xong đồ cần mua, mỗi người sẽ phụ trách mua món đó hoặc một vài món.Mỗi một người sẽ chịu trách nhiệm với món đồ bản thân mua.Đồ tốt, hỏng, ăn ngon hoặc cái gì ăn không ngon.Chờ đến lúc sang năm khi mọi người dùng những món đồ, đồ ai mua được mọi người nhất trí khen ngợi, đứa bé đó sẽ được thưởng.Hơn nữa bắt buộc bọn trẻ tham dự sẽ làm cho mỗi đứa bé đều sẽ thích năm mới.Năm nay Thiên Kim phụ trách mua kẹo cho năm mới, mua loại nào, bao nhiêu cân, đều do con bé phụ trách.Tu Viễn phụ trách mua pháo hoa, việc này sẽ giúp cậu quen với tập quán ăn tết của thủ đô, mấy giờ treo pháo, treo dây pháo dạng nào…v.v.Vân Đằng phụ trách mua các câu đối tết cùng các loại chữ phúc, tiện thể học hỏi thêm kiến thức về câu đối tết.Đứa nhỏ thì làm những việc nhỏ nhặt này, đứa lớn thì chịu trách nhiệm đón tiếp họ hàng tới thăm viếng.Lưu Nguyệt Quế đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu, nghe cô giải thích các mối quan hệ họ hàng giữa các nhà, ánh mắt vui vẻ bình tĩnh cũng có chút phức tạp.Vương Ngạn là đứa con đầu của Diệp Đan.Lúc Diệp Đan mới bị trục xuất khỏi dòng họ, mấy đứa trẻ có ý kiến rất lớn với cô.Sau bao nhiêu năm dạy dỗ, cuối cùng chúng cũng hiểu ra chân tướng.Biết rằng lúc đầu khi mẹ bị đuổi khỏi nhà là do bà ấy đã phạm phải sai lầm, không thể trách được ai.Hơn nữa nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu không có mang theo tư thù cá nhân mà xa lánh mấy đứa con của Diệp Đan, đối xử với con cái của Diệp Đan giống y như cách đối xử với con cái nhà Diệp Anh...Như vậy đã rất tốt rồi.Bây giờ Vương Ngạn đã hai mươi tuổi, không chỉ vào đại học mà còn bắt đầu đi lại bên ngoài với danh nghĩa là con cháu của nhà họ Diệp, không bị Diệp Đan ảnh hưởng.Bà ấy không có yêu cầu gì khác.Hai đứa con trai của bà đều không sống được như mong đợi, bây giờ cũng chưa sinh con nên chỉ có thể coi cháu ngoại như cháu ruột của mình mà yêu thương.Hoa Chiêu giao hết mọi chuyện cho người khác, thật sự buông tay.Không có việc gì thì ra ngoài mua đồ, hoặc là tham gia các loại tiệc tùng.Sắp đến tết rồi, bây giờ phổ biến tiệc đoàn viên, người nghỉ tết hôm nay đều về nhà rồi.Người nhà họ Diệp khá đông đúc.Diệp Đào tích góp ngày nghỉ, từ hôm nay bắt đầu nghỉ đông cũng trở về.Diệp An nghĩ mấy năm nay Cát Hồng Miên coi như thức thời, im lặng làm bối cảnh, cô ta cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cũng sẽ trở về.Thật ra anh ta rất nhớ thủ đô, rất nhớ nhà...Những người khác của nhà họ Diệp, ngoại trừ hai người bị trục xuất khỏi gia tộc, hai người ra nước ngoài, còn có Diệp Thâm, những người khác đều đông đủ.Hoa Chiêu cũng cho người làm nghỉ một ngày.Mấy ngày này nếu có việc nhà, thì mọi người cùng làm.Ai nấy đều không phải là người không thể tự lo liệu cuộc sống, không ai hầu hạ thì không giặt được quần áo không ăn được cơm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận