Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1348 - Lấy Lại.



Chương 1348 - Lấy Lại.



Chương 1348: Lấy Lại.Kim Viên Viên càng nghĩ càng hận, nếu không phải vì Hoa Chiêu, cô ta và Âu Dương hiện tại chắc chắn đã mở nhà hàng của mình, đang là ông bà chủ, kiếm được rất nhiều tiền.Kết quả đều bởi vì Hoa Chiêu xuất hiện, mọi chuyện đã trở nên hoàn toàn khác.Âu Dương tự mình mở nhà hàng lại bị lừa đến thất bại, thế nhưng lại trở về tìm Kim Viên Viên.Sau đó lừa đi hơn 1000 đồng còn lại trong tay Kim Viên Viên, người cũng chạy mất, không biết tung tích.Kim Viên Viên vừa hận lại không có biện pháp, chỉ có thể một lần nữa quay lại Bằng Thành mưu sinh.Cô ta cũng sợ gặp lại Hoa Chiêu và Trương Quế Lan, thế nhưng địa phương khác lại không kiếm được nhiều tiền như Bằng Thành, không có cơ hội lớn như Bằng Thành!Cô ta đặc biệt lách qua ngành thực phẩm và tham gia một ngành mới, "môi giới bất động sản".Dựa vào gương mặt xinh đẹp, năng lực không tồi, cô ta lập tức lộ diện và được Tần Trác phát hiện.Dưới sự cố gắng của cô ta, Tần Trác, người chưa có mối tình đầu đang chuẩn bị giải quyết chuyện đại sự của cuộc đời mình dưới sự thúc dục của gia đình đã đến trong bát cô ta.Ai ngờ, thịt đến trong bát còn có thể bay!Kim Viên Viên oán hận đập túi da rắn hai cái, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.Cũng may, lần này cũng không tính là thua toàn bộ, lần này cô ta kiếm được tiền.Vừa rồi cô và Tần Trác gần như chỉ lướt qua nhau.Nếu không phải cô ta đã chuẩn bị trước, tiền cũng bỏ sẵn vào túi, chỉ cần đến phòng tài chính trực tiếp lấy đi, chút thời gian đó cũng không đủ để cô ta cho tiền vào túi.Xách túi ra ngoài cô ta liền bắt taxi, không dám đi nhà ga, nơi đó quá loạn, cũng sợ Tần Trác đuổi theo đến ga xe lửa, cô ta bắt taxi đến một bến tàu nhỏ, bến tàu này dẫn tới mấy hòn đảo nhỏ.Cô ta xuống thuyền lên đảo, lênh đênh một ngày trên biển.Đến đêm, cô ta đến một làng chài nhỏ, tìm kẻ cầm đầu, nói với người kia rằng cô ta muốn đi qua bờ bên kia.Tên này nhìn cô ta, đôi mắt chứa sự thỏa mãn.Tầm mắt cũng dừng lại trên túi da rắn phía sau cô ta trong chốc lát."Tất cả mọi người đều đi một mình, đồ bên kia tốt hơn nhiều so với bên này, không cần mang theo mấy thứ rác rưởi đi qua. Hơn nữa túi lớn như vậy, chiếm chỗ của một người, không thể chứa được.” Tên cầm đầu nói.Hắn tương đối nổi danh trong giới, đừng nhìn hắn chỉ có chiếc thuyền nhỏ, nhưng ở bên kia có người! Mối quan hệ đặc biệt lớn.10 lần thì có 9 lần có thể bình an đưa người qua, còn lại một lần, cũng có thể để cho người trên thuyền của hắn trở về, lần sau lại đi!Vì vậy, thuyền của hắn mỗi lần đều chật ních."Tôi sẽ trả tiền vé cho thêm một người." Kim Viên Viên lập tức nói.Ánh mắt tên cầm đầu lóe lên, đồng ý.Hoa Chiêu đang cùng Diệp Thâm đi dạo bên bờ biển.Một năm nay, tuy rằng cô không tới, nhưng Diệp Thâm cũng không nhàn rỗi, mỗi tối đều đi ra ngoài ăn đen, đả kích từng người một.Mà công lao lớn nhất không thể bỏ qua, chính là những cụm rong biển đã thành tinh kia.Bên ngoài không biết, nhưng khu vực Bằng Thành này, việc buôn bán hàng lậu thật sự giảm mạnh.Thị trường hàng lậu đã thu hẹp lại gần như không còn gì.Tất cả đều chen chúc đến các thành phố khác.Nhưng việc kinh doanh đưa người vượt biên vẫn còn tràn lan.Vào đầu những năm 80, sự phát triển trong nước và thành phố Cảng thực sự là một trên trời một dưới đất.Cám dỗ vô số người dù bơi cũng phải qua.Đương nhiên nếu như tốn chút tiền, có thể ngồi thuyền đi qua thì càng tốt.Dù sao bơi lội vẫn quá nguy hiểm, không phải ai cũng có thể làm.Đi thuyền thì không sao, bỏ tiền là được.Hoa Chiêu đi trong dòng nước, vừa thu rương trong đám rong biển, vừa đau lòng.Trong một năm, rong tinh đã tập hợp được một lượng lớn các rương hàng.Nếu không phải rong biển quá dày, không ai dám tới bơi lội, đã sớm phát hiện.Hầu hết mọi thứ trong những cái rương này đã hỏng.Nhưng tất cả những gì còn lại đều là đồ tốt!Những chiếc đồng hồ đeo tay được gói kín, trong tương lai đều là đồ sưu tầm, giá trị không phải một hai trăm như hiện tại.Điều khiến Hoa Chiêu kinh ngạc và vui vẻ nhất chính là có rất nhiều rương đựng trang sức.Kim cương bạch kim vàng, vân vân.Bây giờ thị trường vàng ở trong nước vẫn chưa mở, trước đây vàng phải được bán cho các ngân hàng, các ngân hàng chỉ nhận chứ không bán.Người dân muốn mua đồ trang sức mang, chỉ có thể đi đến các cửa hàng di tích văn hóa.Đại đa số các cửa hàng di tích văn hóa cũng không bán trang sức vàng, sớm đã bị nung chảy làm tiền tệ rồi.Chỉ có một vài đồ trang sức vàng quý hiếm được sử dụng như một tác phẩm nghệ thuật được bán trong các cửa hàng cổ vật.Nhưng dân chúng cũng không mua nổi đấy.Nhưng 83 năm, cuộc sống của người dân đã tốt hơn, có tiền, nhu cầu tăng lên.Khẩu hiệu kết hôn phải có "ba vàng" đã dần được nhắc đến.Nhu cầu đến, thị trường tự nhiên đến, mà trong nước không bán, chỉ có thể tìm cách có được từ bên ngoài.Hoa Chiêu vui mừng cất rương, sớm biết như vậy…Được rồi, cho dù cô có thể ở lại chỗ này an thai, cũng không có ai cho phép cô ưỡn bụng lớn mỗi ngày đi dạo bên bờ biển.Đột nhiên, bước chân của Hoa Chiêu dừng lại.Cô thấy một chiếc thuyền đi ngang qua.Một cây rong biển thành tinh dựa theo mệnh lệnh Hoa Chiêu mà quấn lên.Phàm là thuyền đi ngang qua, bất kể là làm cái gì, trước tiên quấn lấy rồi nói sau!Bởi vì khoảng cách không tính là xa, Hoa Chiêu theo thói quen quét một chút, liền phát hiện Kim Viên Viên, còn có túi da rắn bên cạnh cô ta.Chuyện này cũng không có gì khó khăn, lúc trước cô đã suy nghĩ lộ trình chạy trốn của Kim Viên Viên, trên biển và trên không cô ta phải chọn một con đường.Tần Trác mất 30 vạn, còn mất đi trái tim, không có khả năng dễ dàng buông tha cho Kim Viên Viên như vậy.Vào ngày biết tiền đã mất, hắn cũng an bài người đi truy xét.Bên nhà ga tạm thời không có tin tức.Có quá nhiều xe buýt ở bến xe buýt, không dễ kiểm tra.Bến tàu lại càng nhiều người lại tạp, hắn bận rộn cả ngày cũng uổng phí.Hoa Chiêu lại có suy nghĩ khác, nếu như cô là Kim Viên Viên, Bằng Thành này thật sự không thể ở lại được nữa, thậm chí còn không thể ở lại trong nước.Đã chứng kiến sự phồn hoa của Bằng Thành, những nơi khác không lọt vào mắt.Nơi tốt nhất để đi là thành phố Cảng.Cho nên Hoa Chiêu cố ý hỏi thăm Diệp Thâm vị trí của tên chuyên đưa người vượt biên, rồi đến nơi này đi dạo.Diệp Thâm thấy đã đi đủ rồi, muốn kéo vợ về nhà.Trời đã tối, lại lạnh, gió biển thổi mạnh thì thôi, lại còn nước biển! Nếu bị lạnh đến đóng băng thì sao?Diệp Thâm ôm Hoa Chiêu lên."Ai ai!" Hoa Chiêu nóng nảy: "Chơi thêm một lát nữa!”Cô vừa mới chỉ huy rong biển bò lên, còn chưa động thủ đâu!“Em đã chơi nửa ngày rồi!” Diệp Thâm đen mặt nói."Giày, giày của em! Anh lấy giày cho em!” Hoa Chiêu hô.Diệp Thâm chỉ có thể dừng lại, quay đầu nhìn đôi giày dập dềnh trên biển."Không cần." Diệp Thâm nói."Không được, đây là quà Diệp Thư đưa về tặng em." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm chỉ có thể buông cô xuống.Anh không thể ôm cô khom lưng nhặt giày, vậy sẽ làm Hoa Chiêu ngâm mình trong biển.Hoa Chiêu được như nguyện, vội vàng điều khiển rong biển lén quấn lấy một góc túi da rắn, mạnh mẽ kéo nó xuống biển.“A !!!.” Kim Viên Viên lập tức thét chói tai, muốn nhảy xuống biển vớt.Nhưng cô ta không biết bơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn túi da rắn bắn tung tóe lên bọt nước, biến mất trong biển tối."Ah !!!" Cô ta tức giận muốn chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận