Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1536 - Tóm lấy



Chương 1536 - Tóm lấy



Chương 1536: Tóm lấyHai người cùng nhau đi lên lầu.Vệ sĩ của Hoa Chiêu đi phía trước, cô và Diệp Thư đi ở giữa, O’Neill và vệ sĩ theo sát phía sau. Khi đến thang máy thì có một vài phiền phức.Vào cả đám thì hơi chật, người nhiều người ít, người ít thì không yên tâm.Hoa Chiêu nói: “Ba người chúng ta đi lên trước, vệ sĩ đi lên sau, thế nào?”O’Neill nhìn cô và Diệp Thư.Diệp Thư sụ mặt không cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng anh ta cũng không để ý.Nói tóm lại là hai người con gái mảnh mai.Anh ta cười: “Vậy nghe cô.”Cả ba bước vào thang máy.Trong không gian nhỏ hẹp, O’Neill ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể Hoa Chiêu.Là nước hoa hay là mùi hương cơ thể cô? Anh ta thật sự muốn tiến sát đến gần để cẩn thận ngửi nó.“Thơm không?” Hoa Chiêu hỏi.“Thơm.” O’Neill đáp.“Lúc trước anh đã trốn ở đâu?” Hoa Chiêu hỏi.“Ở Ommen.” O’Neill nói.“Anh ở nhà trọ phải không? Tôi ngửi thấy mùi hôi trên người anh. Anh không thay quần áo rồi giặt sao?” Hoa Chiêu bịt miệng lại, quạt tay.Bỗng O’Neill lúng túng, thoáng né tránh: “Là một nhà trọ vì khách sạn lớn cần đăng ký thông tin. Lần này tôi đi chưa chuẩn bị thân phận khác để dự phòng.”“Suzanna xảy ra chuyện, ba của anh có biết không? Ông ta rất lo lắng đúng không?” Hoa Chiêu hỏi.“Đúng, cha tôi đã biết rồi, ông ấy rất lo lắng.” O’Neill nói.“Đối phương nói nếu không đưa tiền sẽ giết con tin, ông ta không tự tới xem sao?” Hoa Chiêu hỏi.“Sức khoẻ ba tôi không thích hợp để đi đường dài.” O’Neill thở dài nói.Thang máy mở ra với một tiếng “ding” cho thấy đã lên đến tầng.Diệp Thư tay trong tay với Hoa Chiêu, quay lưng lại với O’Neill, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.Thuốc này của Hoa Chiêu hiệu nghiệm quá đấy chứ!Hỏi cái gì là trả lời cái đó!Nhưng mà bề ngoài O’Neill hoàn toàn không nhìn ra vẻ khác thường gì, không có biểu hiện uể oải, chậm chạp nào!Anh ta hoàn toàn tỉnh táo nhưng hoàn toàn không biết có gì đó không ổn với bản thân.Đương nhiên nó cũng có liên quan đến việc Hoa Chiêu không đặt những câu hỏi kích thích.Bây giờ, cô hỏi anh ta mật khẩu thẻ ngân hàng, chắc chắn anh ta sẽ không nói mà còn tỉnh lại.“Chút nữa vệ sĩ của anh lên đến nơi, anh bảo bọn họ trở về phòng của Suzanna đợi rồi theo tôi về phòng.” Hoa Chiêu nói.“Được!” Bởi vì O’Neill nghe có thể vào phòng Hoa Chiêu nên anh ta hơi kích động.Ba người đứng sát bên cạnh thang máy. Rất nhanh cửa thang máy bên cạnh mở ra, vệ sĩ của O’Neill đi lên trước.Họ thấy anh ta bình an vô sự, mấy người đấy thở phào nhẹ nhõm.Vẫn còn khoản thanh toán cuối cùng chưa kết nên chủ thuê không thể xảy ra chuyện được.Tuy nhiên, khi đối diện chỉ là hai người phụ nữ, những lo lắng trước đó lại trở nên dư thừa.“Mấy người trở về phòng trước đi, tôi có việc cần phải làm.” O’Neill nói.Bởi vì họ chỉ là lính đánh thuê, bảo họ làm gì thì họ làm đó cho nên bọn họ gật đầu.Nhìn O’Neill đi theo Hoa Chiêu và Diệp Thư vào phòng.Mấy người nhìn nhau, nhăn mặt.Lần này, họ quay lại để làm gì? Trước đấy, O’Neill đã dặn dò bọn họ phải khống chế hai cô gái này.Nhưng mà anh ta không nói cụ thể hành động như thế nào. Bọn họ định sau khi trở về khách sạn sẽ coi tình hình mà hành động.Bây giờ, chủ thuê có việc khác phải bận một lúc trước.Tuy nhiên, trước khi kết khoản thanh toán cuối cùng, theo nguyên tắc bảo vệ chủ thuê, bọn họ không thể để anh ta chết. Mấy người không quay về phòng nghỉ ngơi mà canh giữ ở cửa phòng Hoa Chiêu.Ngăn cản vệ sĩ của cô đi vào.Ở phía sau, hai người vệ sĩ của Hoa Chiêu đi lên cũng đã được dặn dò nên bây giờ bọn họ cũng không hề muốn vào.Họ đứng song song với những tên kia canh giữ ở cửa.Đi vào làm gì? Trong phòng có người khác, không cần đến bọn họ.Khóe miệng Giản Bạch không nhịn được hơi nhếch lên, anh ta cảm thấy O’Neill rất ngu xuẩn.Hắn không nghĩ hai tên vệ sĩ kia đi đâu rồi sao?Hắn không nghĩ tới trong thời gian mình đi khỏi, vệ sĩ sẽ tăng lên sao?Liệu trong phòng có phục kích hay không?Giản Bạch thật sự đã trách nhầm O’Neill. Nếu anh ta tỉnh táo, không bị trúng độc, anh ta nhất định sẽ nghĩ đến điều này.Đáng tiếc là bây giờ anh ta đang “ngu ngốc”Đợi khi anh ta bước vào phòng đã bị người khác cầm dao trên tay đánh gục, trong thoáng chốc ấy anh ta mới tỉnh táo.Nhưng mà đã trễ rồi.Phần còn lại chính là giải quyết mấy tên bên ngoài.Chuyện này cũng không có gì khó. Mặc dù mỗi người bọn họ đều là lính đánh thuê từng thấy máu nhưng nhờ có phụ trợ của thuốc mà phản ứng chậm chạp, bị hạ gục rồi nhốt vào trong phòng.Sau đó, Hoa Chiêu nhấc điện thoại và gọi cảnh sát.Ở đây có mấy tên tội phạm bị truy nã.Báo cảnh sát xong, tính xem thời gian người đến rồi Hoa Chiêu xịt cho O’Neill một ít thuốc.Nhưng mà người đến trước là Hướng Tiền.“Lát nữa để bạn của anh trực tiếp hỏi, hỏi anh ta đã giết ai, ở đâu, khi nào.” Hoa Chiêu nói với Hướng Tiền đã cải trang đến.“Thời gian có hạn, chỉ có nửa tiếng đồng hồ. Nếu qua giờ thì anh ta sẽ không nói nữa.” Hoa Chiêu nói.“Ý là sao?” Hướng Tiền không hiểu, chỉ biết là trong vòng nửa giờ hỏi hắn cái gì hắn sẽ nói cái đấy?Hắn có bị ma ám không thế?“Cho dù là nửa tiếng, nếu tận dụng đúng cách thì bạn anh có thể lên chức.” Hoa Chiêu nói.Bạn của anh ta là vị cảnh sát trước đó đã giúp bắt giữ Thiệu Đại Long.“Dặn anh lại chút, chỉ hỏi anh ta chuyện giết người, không hỏi chuyện khác.” Hoa Chiêu nói.Cô sợ bọn họ sẽ lôi cô và Diệp Thâm vào cuộc.“Được, tôi hiểu rồi.” Hướng Tiền nói.Cảnh sát đến rồi, anh ta cũng không còn thời gian để hỏi thêm nữa. Anh ta đích thân nhìn người kia nhanh chóng được đưa đến tay bạn mình, chuyển lại lời của Hoa Chiêu cho bạn mình.Đối phương nghe xong phân vân, tỏ vẻ không tin.Nhưng tin hay không thì thử mới biết.O’Neill được đưa đến phòng thẩm vấn và bị đánh thức.Ánh sáng chói lòa chiếu lên đầu khiến anh ta không thể nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt.“Nói, anh đã giết mấy người?” Cảnh sát hỏi.O’Neill dừng một chút nói: “Tự tay sao? Vậy chỉ có tám người.”Cảnh sát trợn tròn mắt.Thật sự có thể sao!“Tên bọn họ là gì? Anh đã giết họ khi nào, ở đâu? Tại sao anh giết họ?”O’Neill biết gì nói nấy…Việc Hoa Chiêu lo lắng đã không xảy ra, cảnh sát hoàn toàn không có thời gian để hỏi thứ khác. Về quá trình gây án của tám người này, nói nửa tiếng cũng không nói xong.O’Neill chỉ nói đến người thứ năm.Nếu đầu óc không sáng suốt thì anh ta có thể nói cặn kẽ hơn.Đợi một lúc, O’Neill tỉnh lại, nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt mới biết mình vừa nói gì, anh ta lập tức điên cuồng gào lên.“Phương Nhan! Phương Nhan! Là cô ta, là cô ta… Tôi đang giỡn với cô ta thôi! Chúng tôi đang chơi trò thật hay thách! Những gì tôi nói không phải sự thật, tất cả đều bịa thôi. Cô ta bảo tôi nói đó!” O’Neill tranh cãi.Trước đó, theo thông tin anh tìm được, Hoa Chiêu tên là Phương Nhan.Đầu óc anh ta khá tốt, còn bịa ra cái cớ để lừa dối một kẻ ngốc.Suy cho cùng những gì anh ta nói quá phi lý.Nhiều người như vậy đều do anh ta dày công lên kế hoạch giết chết sao?Nhưng cảnh sát không phải kẻ ngốc. Trước đó, lời trình bày của O’Neill cũng cực kì có lý.Mấu chốt là thành phố Hồng Kông có ba doanh nhân giàu có biến mất, không ngờ cũng do O’Neill làm!Bây giờ nói cái gì cũng không thể để anh ta đi được.Phải điều tra!Những việc đã làm xong sẽ có dấu vết, O’Neill cũng đã cung cấp các manh mối. Một vụ án rất nhanh đã được giải quyết gần xong.O’Neill bị buộc tội và bị nhốt lại.Bất kì luật sư nào cũng không thể bảo lãnh cho anh ta.Khi Mori đến, ông ta hoàn toàn không gặp được anh ta.Ở cửa đồn cảnh sát, có người nhà của nạn nhân nhìn thấy ông ta, biết được ông ta là cha của O’Neill nên họ trực tiếp nói ông ta đợi nhận được thi thể con trai mình.Mori Địch Luân ngồi trên xe lăn nói với quản gia: “Cô Phương kia đâu rồi? Đưa tôi đi gặp cô ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận