Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 764 - Tôi Là Chú Ba Của Anh.



Chương 764 - Tôi Là Chú Ba Của Anh.



Chương 764: Tôi Là Chú Ba Của Anh.Diêu Lâm nhất thời cũng có chút ít ngây người, đứng sững ở đó.Hoa Chiêu đợi một lát rồi khuyên nhủ: "Ít nhất căn nhà vẫn còn, so với bị phá đi còn đỡ hơn."Diêu Lâm thở dài, gật gật đầu: "Cháu nói đúng. Kỳ thật căn nhà dù không còn cũng không sao cả. . . Chúng ta còn người là tốt rồi."Nghĩ đến Diêu Khôn sắp kết hôn, Diêu gia bọn họ lại sắp nghênh đón đời sau, trên mặt của ông một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười.Ông nhấc chân đi đến bên trong, nhìn xem có thể tìm được chút bóng dáng lúc trước hay không.Cơ bản tìm không thấy rồi, ngoại trừ bên ngoài căn nhà hình dáng không thay đổi, bên trong thật ra đã hoàn toàn thay đổi.Trước kia vừa vào cửa đã có phòng khách kiêm phòng khiêu vũ to như vậy, hiện tại diện tích nhỏ hơn vài lần, biến thành một cái sảnh vuông nho nhỏ, có một số cửa ra vào ở cả hai bên của sảnh, có vẻ như ở đây đã được chia thành một căn phòng.Mỗi tầng đều có mấy căn phòng đó, nhưng mấy phòng nhỏ thì vẫn giữ nguyên còn phòng lớn thì bị tách thành mấy phòng nhỏ.Hành lang vốn rộng rãi đã biến thành nhà bếp công cộng, trước mỗi cửa phòng đều là một bộ bếp lò.Mà ngay cả gạch cũng không phải là bộ dạng trước kia.Diêu Lâm lên tới tầng bốn, đều là như thế.Ông thở dài quay người xuống lầu, xem bên trong còn không bằng xem bên ngoài.Đột nhiên, một cánh cửa gần cầu thang đột nhiên mở ra, một cô gái tức giận lao ra, miệng thở phì phì mà liên tục thì thầm."Dựa vào cái gì à? ! Cả cái tòa nhà này đều là của nhà chúng tôi đấy, cả một con đường này đều là của nhà chúng tôi đấy! Dựa vào cái gì mà hiện tại chỉ để cho chúng tôi ở một gian phòng nhỏ rách nát như vậy ah!"Trong hành lang người tới người đi đều sững sờ, kể cả Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm, đều dừng chân quay đầu lại nhìn cô gái kia.Cô gái dường như giật mình, co rút một cái, liền nghĩ tới điều gì đó, lập tức trừng mắt nhìn Hoa Chiêu đứng gần nhất: "Nhìn cái gì vậy! Đồ lưu manh chiếm nhà chúng tôi! Muốn có mặt mũi, mau dọn ra ngoài đi." ! Nếu không ... "Cô ta cứ nếu không thì vài giây, cũng không nói ra nổi cái gì tiếp theo."A Ninh, trở về!" Trong phòng có một giọng nói già nua gọi."Đúng vậy a A Ninh, mau trở lại, con theo chân bọn họ phát giận thì có làm được cái gì? Một đám không mặt mũi, vô lại, chúng ta cứ đợi bên trên đến đuổi bọn hắn đi là tốt rồi."Một người phụ nữ tầm 40 tuổi đứng ở cửa ra vào, nhìn mấy người trong hành lang nói ra.Bởi vì Hoa Chiêu cách bọn họ gần , cũng thành mục tiêu trọng điểm của bà ta, bị liếc mắt.Trong hành lang, mấy người kia đều nhìn người phụ nữ này, có người bĩu môi, có người khinh thường, giống như không nghe thấy mà đi nha.Không có ai tới cùng bà ta nói lý.Người nhà này chuyển vào cũng đến nửa năm rồi, loại lời này bọn hắn cũng nghe nửa năm rồi, bọn hắn đã nhao nhao cũng đã cãi nhau, náo cũng náo qua, hiện tại đã tập mãi thành thói quen rồi.Dù sao đều là giấc mộng hão huyền của người nhà này mà thôi.Diêu Lâm đi qua, lướt qua Hoa Chiêu, đứng ở trước mặt người phụ nữ: "Xin hỏi ngài là?"Ông vừa nói vừa liếc nhìn vào nhà, đã thấy một ông già đang ngồi trong căn phòng nhỏ lộn xộn.Tầm 60 tuổi, bộ dạng cùng ông có chút giống.Diêu Lâm lập tức nhíu mày.Người phụ nữ cùng ông già cũng ngẩng đầu nhìn ông nhíu mày."Tôi là ai mắc mớ gì tới ông? Ông là ai?" Người phụ nữ chống nạnh hỏi, khí thế rất mạnh.Xem ra chính là một cao thủ cãi nhau."Tôi là Diêu Lâm." Diêu Lâm nhìn ông già trong phòng nói.Ông già kia rõ ràng sửng sốt một chút."Diêu Lâm, Diêu Lâm. . ." Ông ta nhắc lại hai lần, đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin mà nhìn ông: "Ông là Diêu Lâm? !"Hô xong nhanh nhẹn mà đứng dậy, đi về phía Diêu Lâm.Diêu Lâm không trốn, một bả. Cầm chặt bàn tay duỗi tới của ông ta."Tôi là Diêu Lâm, ông là. . ." Diêu Lâm nhìn kỹ mặt ông ta, có chút không xác định nói: "Diêu Hoài?""Đúng vậy a, đúng vậy a, tôi là Diêu Hoài ah!" Ông già kích động mà hô: "Là chú ba của ông!""Khục." Hoa Chiêu nhịn không được sặc một cái.Tuy rằng người này nhìn có chút già, nhưng từ khả năng nhìn người hiện tại của cô, có thể thấy người này chính là quá vất cả, nên trông có vẻ già nua, tuổi thực cũng phải xấp xỉ tuổi Diêu Lâm.Biểu cảm của Diêu Lâm lại rất bình thường, hơn nữa còn cười ha hả: "Chú ba, nhìn thấy chú thật sự rất cao hứng!""Tôi cũng rất cao hứng ah!" Diêu Hoài hung hăng mà vỗ bả vai Diêu Lâm, bộ dạng rất kích động. . . Có chút dị thường."Vị này chính là?" Diêu Lâm nhìn người phụ nữ ở cửa ra vào đoán: "Con gái của ông?"Nụ cười của Diêu Hoài cứng đờ.Người phụ nữ mặt mũi đã tràn đầy ý cười mà nhìn Diêu Lâm, nhiệt tình mà tự giới thiệu mình: "Tôi gọi là Bạch Phượng, là thím ba của ông!"Lúc này đến phiên Diêu Lâm sững lại rồi, thím ba này, còn không lớn tuổi bằng con của ông đâu.Bất quá bối phận từ trước đến nay đè chết người, Diêu Lâm lại rất chú trọng cái này, ngoan ngoãn gọi: "Thím ba.""Ha ha, tốt, tốt." Người phụ nữ cười đến càng vui vẻ, lập tức mời Diêu Lâm vào: "Nhanh vào nhà ngồi, đừng đứng ở bên ngoài nữa."Bà ta nói xong quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Chiêu vẫn không nhúc nhích ở một bên xem cuộc vui, hỏi Diêu Lâm: "Đây là?"Bà ta rất khó đoán, Diêu Lâm này ăn mặc khí phái, bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi đi theo, ai biết bọn họ có quan hệ như thế nào!"Đây là cháu gái ngoại của tôi, Hoa Chiêu." Diêu Lâm giới thiệu sơ lược.Thân phận của Hoa Chiêu giải thích ra cũng có chút phức tạp, dù sao muốn nói Diêu Nga đã chết lại hồi sinh cũng không thích hợp để nói bây giờ."Đều là người một nhà ah, mau vào!" Bạch Phượng nhiệt tình nói.Hiện tại khuôn mặt này, và khuôn mặt vừa rồi mới gặp gỡ đấy, quả thực như người có nhân cách phân liệt vậy.Hoa Chiêu cười cười: "Dạ."Nói xong cô nhanh chóng ra hiệu một cái với hai vệ sĩ trước đó vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, để cho bọn hắn chớ đi theo, xuống dưới đợi.Căn phòng nhỏ, cô đi vào chắc sẽ không có chỗ đứng, chen chúc thêm hai người sẽ không được rồi.Hơn nữa, tốc độ trở mặt mặt của chú ba thím ba này khiến cô trong tiềm thức không muốn để lộ hai người phía sau."Cô gái nhỏ thật sự ngại ngùng, ta là bà ngoại lớn của cháu!" Bạch Phượng kéo tay Hoa Chiêu cười nói.Hoa Chiêu nhìn sự nhiệt tình khác thường của bà ta, rút tay ra, tiếp tục "Ngại ngùng" cười cười, đứng ở sau lưng Diêu Lâm.Về phần cái gì mà bà ngoại lớn, cô biết xưng hô này khẳng định không đúng, nhưng quan hệ như vậy cô cũng không biết nên gọi bà ta là cái gì rồi.Bạch Phượng nhìn bàn tay trống trơn của mình mà bĩu môi, gọi bên ngoài cửa: "A Ninh, mau vào, gặp chú cùng cháu gái của con."Nghe nói Hoa Chiêu là cháu ngoại của mình, Diêu Ninh đứng ngoài cửa cười hì hì bước vào.“Cô phải gọi tôi là dì? Nhanh kêu một tiếng nghe một chút!" Diêu Ninh đứng ở trước mặt Hoa Chiêu nói.Trong phòng những người khác không có phản ứng gì, kể cả Diêu Lâm.Cô gái này hình như là con của bà thím nhỏ này, cùng thế hệ với con trai ông, vậy Hoa Chiêu gọi một tiếng gì là nên làm đấy.Hoa Chiêu nhìn ác ý trong mắt cô ta, cười nhẹ một cái, nói ra: "Chào dì."Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, muốn nổi giận.Bạch Phượng nhanh chóng đẩy đẩy cô ta, không để cho cô ta thời gian bới móc: "Đây là chú của con, nhanh chào hỏi!"Con gái đã lớn như vậy còn không có ánh mắt, nhìn không ra ông chú này rất có tiền sao? ! Mà nhu cầu cấp bách nhất của bọn hắn hiện tại là tiền!



Bạn cần đăng nhập để bình luận