Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 522 - Anh Muốn Đền Bù Tổn Thất Cho Tôi Như Thế Nào?



Chương 522 - Anh Muốn Đền Bù Tổn Thất Cho Tôi Như Thế Nào?



Chương 522: Anh Muốn Đền Bù Tổn Thất Cho Tôi Như Thế Nào?Sau khi Hoa Chiêu về nhà, đã bị mọi người vây lại.Mọi người mừng rỡ chờ mong mà nhìn cô, chờ cô công bố kết quả.Hoa Chiêu vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng cười cười, mọi người đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi."Thật tốt quá!" Miêu Lan Chi kích động nói.Trương Quế Lan cũng là cười, bà cũng hiểu được rất tốt, có thêm con là một điều may mắn, và Hoa Chiêu càng có nhiều con thì vị trí của con bé trong gia đình họ Diệp càng vững chắc.Mặc dù đã xác định nhà họ Diệp không giống như đại gia tộc mà bà tưởng tượng, nhưng nỗi tự ti sâu thẳm vẫn hằn sâu trong xương, bà luôn sợ có một ngày Diệp gia đột nhiên chướng mắt xuất thân của Hoa Chiêu và muốn đổi một cô con dâu khác.Tấm gương của Hoa Cường vẫn còn ở đó…Cho nên càng nhiều con, càng có thêm bảo hiểm a?Hoa Cường cũng rất vui vẻ, ngồi ở một bên ha ha cười, một năm trước ông chưa từng nghĩ tới, chính mình còn có thể thấy sự ra đời của cháu ngoại thứ ba của mình, về sau không chừng còn có thể chờ mong đứa thứ tư, thứ năm.Thật sự là ngày tháng tốt lành ah.Chỉ có Diệp Thư, không thật sự vui vẻ…Cô vừa mới mua đồ trở về đã bị mẹ bắt được lại quở trách một trận, ra lệnh cưỡng chế cô trong vòng ba tháng phải tìm đối tượng, có được hay không đấy, trước ở chung một chút rồi nói sau.Có cái gì đẹp mắt hay sao? Những người đàn ông tốt đều là họ hàng gần, những người khác đều là dạng không đứng đắn!Hoa Chiêu lại trở thành động vật được bảo vệ trọng điểm nên chuyện dọn nhà trước hết tạm dừng rồi, đợi sau 3 tháng ổn định hơn, cô lại chuyển.Hoa Chiêu cũng không phản đối, cô cũng hiểu được lần này cùng lần trước không giống nhau, phản ứng đặc biệt lớn.Lúc có bọn nhóc Thúy Vi, cô có thể ăn có thể uống, còn sống rất thoải mái, mỗi ngày tinh lực vô hạn, giống như người bình thường vậy.Lúc này không giống với lúc trước, lúc này mới vài ngày, mà đã bắt đầu có phản ứng rồi, hơn nữa rất kịch liệt, ngoại trừ hoa quả, cơ hồ nhìn cái gì cũng đều muốn ói, không nhìn thấy, chỉ nhớ tới thôi cũng muốn ói, đừng nói là ăn hết.Lúc hấp thu năng lượng còn có thể đỡ hơn một chút, nhưng lại không thể ăn cơm, một lần ăn vào lại giống như ăn thuốc độc vậy.Cô chỉ có thể ở lại nhà không đi được.Diệp Thâm đành phải một mình trở về đơn vị trước, lần này ngày nghỉ của anh rất ngắn, chỉ có nửa tháng, đã kết thúc rồi....Phùng Long lấy được địa chỉ mới, ngày hôm sau liền đi tìm Từ Mai.Thật đúng đã để cho hắn tìm được.Nhìn thấy Từ Mai, Phùng Long nhất thời sững sờ.Nếu không phải nhìn lâu hơn một chút, hắn cũng không dám nhận.Lúc này Từ Mai, mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, với một bím tóc lớn, cách ăn mặc bình thường, cùng trước kia lại như biến thành một người khác, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, toàn thân đều tràn đầy sức sống.Không còn là người phụ nữ trầm lặng, già dặn ngày xưa.Thoáng cái như trẻ ra 10 tuổi, mà so với lúc trẻ lại càng đẹp mắt hơn.Hoa Chiêu có cái gì ăn ngon, nói ví dụ như rau quả trồng trong sân nhà mình, thỉnh thoảng sẽ cùng Từ Mai chia xẻ, hơn nữa lúc đến thăm nhà lại được đãi trà hoa quả, Từ Mai cũng được lợi không nhỏ.Thân thể tốt hơn, người cũng xinh đẹp rồi.Từ Mai cũng không nhận ra Phùng Long đến.Trước kia Phùng Long loè loẹt đấy, rất kiểu cách, mà người trước mặt này, như người xin cơm vậy.Nhưng cô vẫn nhận ra rồi, dù sao cũng là người được khắc đến thực sâu trong đáy lòng…"Tiểu Mai…Bệnh của em tốt rồi, thật sự là quá tốt!" Phùng Long một mặt khoa trương, hốc mắt liền đỏ lên, rơm rớm nước mắt mà nhìn Từ Mai."Xùy~~ ~" Từ Mai đột nhiên nở nụ cười: "Anh đây là thấy tôi không chết, tức đến phát khóc?"Phùng Long biểu cảm cứng đờ, bất quá rất nhanh lại tiếp tục diễn nói: "Tiểu Mai, chuyện ba mẹ anh làm, anh thật sự không biết! Nếu biết, anh nhất định sẽ không để cho bọn hắn làm như vậy được! Em tin tưởng anh, trong lòng anh luôn có em đấy, hãy cho anh một cơ hội nữa, để anh đền bù tổn thất cho em!""Đền bù tổn thất cho tôi?" Từ Mai theo dõi hắn, mặt lộ vẻ trầm tư.Phùng Long Nhất thấy có hi vọng, kích động chết mất, lập tức tiến lên một bước, muốn ôm lấy Từ Mai, lại bị cô một cước đá văng ra."Cách xa tôi ra một chút!" Từ Mai mặt lạnh nói, rồi lại vẻ mặt ôn hoà: "Anh định đền bù tổn thất cho tôi như thế nào?"Thật đúng là muốn đền bù tổn thất? Phùng Long sửng sốt một chút, hắn hiện tại không có cái gì… nhưng hắn biết phụ nữ không muốn những thứ này."Anh về sau sẽ đối xử tốt với em! Anh không bao giờ đánh, chửi em nữa! Về sau em muốn anh làm gì anh liền làm cái đó, tất cả đều nghe theo em! Hai ta sống thật tốt, lại…" Sinh đứa bé!Hắn đột nhiên nhớ tới, Từ Mai rốt cuộc không thể sinh con được nữa, biểu cảm cứng đờ, nhưng rất nhanh lại đổi giọng: "Cố gắng kiếm tiền, không để em phải sống khổ sở nữa!"Phùng Long nói xong liền đi tới nắm lấy tay lái xe đạp của Từ Mai.Từ Mai trong lòng đã hận đến cắn răng, một cước đem hắn đá văng.Phùng Long giận mà không dám nói gì."Cố gắng kiếm tiền? Ai cố gắng kiếm tiền? Anh có công tác sao? An lại để cho tôi về sau cố gắng kiếm tiền nuôi anh sao? A!" Từ Mai châm chọc cười cười: "Muốn cho tôi tin tưởng anh, trước tiên anh hãy tìm công tác rồi nói sau!"Nói xong cô dùng lực đạp xe đạp đi nha.Cô đương nhiên không thèm cái gì mà đền bù tổn thất, cũng không có lòng tốt khuyến khích Phùng Long tiến lên, cô chỉ muốn Phùng Long đi ra ngoài nếm thử cảm giác phải cầu xin người khác.Có thành công hay không, đều không sao cả, với thân phận hiện tại của Phùng Long, có thể xin được công tác, khẳng định cũng không phải là một công tác tốt lành gì, làm những công việc khó nhất và bẩn nhất, kiếm được ít tiền nhất và bị coi thường, cái này đối với Phùng Long mà nói, cũng là một loại tra tấn.Cô chưa từng nghĩ tới, sẽ tha thứ cho Phùng Long.



Bạn cần đăng nhập để bình luận