Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 884 - Chừa Chút Mặt Mũi.



Chương 884 - Chừa Chút Mặt Mũi.



Chương 884: Chừa Chút Mặt Mũi.Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Đường Phương Hà.Phát hiện Đường Phương Hà vẫn mỉm cười.Thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, bà quay đầu nhỏ giọng nói: "Cũng không biết có chết hay không, bất quá bà ta náo loạn lúc này, tôi đoán không chết được.""Cũng không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Luôn luôn có một số người phụ nữ cảm thấy nếu mình chết rồi, chính là sự trừng phạt tốt nhất đối với đàn ông, sẽ làm cho bọn hắn hối hận cả đời."Cô lắc đầu: "Thật khờ."Đường Phương Hà rất đồng ý mà gật đầu: "Đúng! Người đàn ông này xác thực sẽ hối hận, bất quá là hối hận đã cưới người phụ nữ kia! Để cho bọn hắn rơi vào hoàn cảnh này ngày hôm nay."Bọn hắn còn có thể bởi vì chột dạ sợ quỷ, tận lực quên đi người phụ nữ đó, nửa đời sau có thể không muốn nhớ tới."Cho nên dùng cái chết để trừng phạt người khác, quả thực là mười phần sai. Dùng cái chết, chỉ có thể trừng phạt cha mẹ, trừng phạt tất cả những ai yêu mến người phụ nữ đó.Mà kẻ thù của người đó, sợ là muốn vỗ tay khen hay.Đây quả thực là dại dột muốn chết.Hoa Chiêu cũng tán đồng mà gật đầu, ánh mắt nhìn Đường Phương Hà cũng có chút thưởng thức.Không nghĩ tới bà ấy sinh ra trong thời đại này, cũng có sự giác ngộ này."Bất quá đến cùng đã chết hay chưa? Sao còn không nói?" Đường Phương Hà nhìn ra ngoài cửa sổ.Tiếng kêu của người phụ nữ vừa rồi lại vang lên ngoài cửa: “Anh rể! Anh mau đến nhìn mặt chị em lần cuối ah! Nếu không đi sẽ không còn kịp rồi!""Nhìn đi, không chết." Đường Phương Hà cười nói.Nụ cười của bà ấy rất điềm tĩnh, một chút cũng không coi vào đâu."Cô còn cười." Hoa Chiêu nói: "Với cách làm người của Diệp Thành, ông ta nhất định là sẽ đến xem đấy, cho dù ông ta không muốn đi, bên ngoài nhiều khách khứa đang nhìn như vậy, ông ta nhất định phải đi."Bằng không thì quá tuyệt tình rồi.Ông ta tốt xấu gì cũng là một nhân vật, phải giữ gìn hình tượng một chút."Cô xử lý thế nào?" Hoa Chiêu nhìn Đường Phương Hà hỏi.Tuy bà ấy đã 40 đến tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên kết hôn.Chú rể trong ngày kết hôn lại vứt bỏ mình đi gặp vợ trước?Nếu đổi lại là cô, cô sẽ tức chết."Làm sao bây giờ? Tôi rất cao hứng." Đường Phương Hà nháy mắt với Hoa Chiêu: "Cháu còn nhỏ, học tập một chút ~ "Vừa nói xong, Diệp Thành đẩy cửa đi đến.Thấy Hoa Chiêu cũng ở trong phòng, nét mặt của ông ta dừng lại một chầu.Bất quá hiện tại cũng không thể quan tâm đến cô rồi, ông ta nhìn về phía Đường Phương Hà, trên mặt tràn đầy áy náy: "Anh đi một chút. . . Rất nhanh sẽ trở về!""Không cần." Đường Phương Hà vẻ mặt quan tâm lo lắng: "Em với anh cùng đi! Chị Chu như vậy. . . Đều là vì em, em muốn đến xin lỗi chị ấy!"Nhưng chị ấy muốn quay lại với anh, em sẽ không đáp ứng đấy! Chúng ta đã nhận được giấy hôn thú, là vợ chồng hợp pháp rồi, từ nay về sau, anh chỉ có thể là chồng của em!"Bà nhìn Diệp Thành, ẩn ý đưa tình lại kiên định nói.Tim Diệp Thành lập tức như uống mật ngọt vậy.Từ khi gặp được Đường Phương Hà, vẫn luôn là ông ta chủ động, ông ta tỏ tình, ông ta thổ lộ tiếng lòng.Đường Phương Hà đều là bị động tiếp nhận ông ta.Thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng ông ta liền có một chút không xác định, cô ấy có thích ông ta không? Bọn họ có thể đi cùng nhau đến khi già đi?Nhưng hiện tại, ông ta rốt cuộc cũng yên tâm!"Em ở chỗ này, anh tự mình đi là được, anh lập tức sẽ trở lại!" Diệp Thành vừa cười vừa nói.Ông ta còn lưu lại chút đầu óc, biết nếu hiện tại Đường Phương Hà đi gặp Chu Lệ Hoa, chính là đổ thêm dầu vào lửa.Trên mặt Đường Phương Hà xuất hiện biểu cảm rung rung muốn khóc: "Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, kết quả anh lại đi gặp chị Chu? Để em một mình ở chỗ này bị các tân khách cười nhạo?"Diệp Thành nóng nảy: "Không đúng, không đúng, anh không có ý này. . .""Nhưng anh đang làm như vậy đấy." Đường Phương Hà lên án mà nhìn ông ta, bất quá ngữ khí vẫn rất mềm mại.Hơn nữa vài giây sau bà liền khống chế tốt cảm xúc, ôn nhu nói: "Bất quá em hiểu anh khó xử, anh xem như vậy có được hay không? Em với anh cùng đi ra ngoài, sau đó anh cứ để em lại ở đâu cũng được, anh lại đi gặp Chu Lệ Hoa."Nhìn biểu cảm của người vợ xinh đẹp, rộng lượng như vậy, Diệp Thành không thể nhẫn tâm cự tuyệt: "Được rồi."Đường Phương Hà lập tức kéo cánh tay của ông ta đi ra ngoài, thừa dịp Diệp Thành phân tâm, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Chiêu.Học được chưa? Phải lấy nhu thắng cương, phụ nữ phải học được cách vận dụng cây đao "ôn nhu" này!Còn phải học được "Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" .Hoa Chiêu xem hiểu rồi.Cô lại lắc đầu, nếu không phải thời gian không thích hợp, cô nhất định phải đem Đường Phương Hà lưu lại, nói cho bà ấy biết chiêu này đối với loại đàn ông như Diệp Thành coi như dễ dùng.Đối với một số người đàn ông khác, chỉ có đao mổ heo mới dễ sử dụng.Nhưng cô không thể không thừa nhận Đường Phương Hà lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể hạ gục Diệp Thành.Cái gì mà đi ra ngoài cứ đem đến đâu cũng được, Hoa Chiêu đoán ra khỏi cửa lớn, Đường Phương Hà nhất định còn có biện pháp để cho Diệp Thành mang bà ấy đi gặp Chu Lệ Hoa.Diệp Thư từ bên ngoài tiến đến, ngạc nhiên mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Chuyện gì đã xảy ra? Chú ba sao lại mang. . . thím ba mới đi ra ngoài rồi hả? Đi gặp thím ba cũ?"Đây là động tác gì vậy? Cô ấy quả thực muốn hoài nghi chỉ số thông minh của chú ba!"Ông ấy là sợ Chu Lệ Hoa không chết, cố ý đến làm bà ta tức chết?" Diệp Thư hỏi.Hoa Chiêu cười ha ha: "Không phải chú ba muốn đi chọc giận chết Chu Lệ Hoa, là thím ba mới của chúng ta, muốn chọc chết bà ta."Đường Phương Hà đi xin lỗi Chu Lệ Hoa hay sao? Cũng chỉ có Diệp Thành mới tin tưởng loại chuyện ma quỷ này.Bất quá cô ngược lại tin tưởng Đường Phương Hà đến trước mặt Chu Lệ Hoa, nhất định sẽ thật sự "Xin lỗi" .Nhưng tình huống hiện tại là, mặc kệ bà ấy nói cái gì, Chu Lệ Hoa chỉ cần nhìn thấy bà ấy thì sẽ tức điên.Quả nhiên.Chỉ chốc lát sau, Hoa Chiêu nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Chu Lệ Hoa, như con dã thú.Chỗ ở Chu Lệ Hoa thuê, ở phố nhỏ phía đối diện, khoảng cách rất gần.Không riêng Hoa Chiêu nghe thấy được, các tân khách đang yên tĩnh cũng nghe thấy rồi.Hôn lễ này rất náo nhiệt ha ha, còn chưa bắt đầu, chú rể cô dâu đã đi, bọn hắn cũng không thể ăn uống thả cửa, yên tĩnh một chút, đã nghe được động tĩnh bên kia.Mọi người lập tức "Mắt đi mày lại" mà càng náo nhiệt.Diệp gia mấy năm này tuy sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng sao lại có chút cảm giác gia môn bất hạnh? Cũng chỉ có mấy người, lại ly hôn nhiều người!Hôm nay bữa cơm này, còn có thể ăn được hay không?Diệp Chấn Quốc cũng bị tức chết!"Đi, bắt hắn kéo về cho tôi! Đem hôn lễ cử hành xong, hắn thích đi đâu thì đi!" Lão gia tử cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói xong câu đó.Hoa Chiêu lập tức xung phong nhận việc, muốn đi gọi người. . . Được rồi, xem náo nhiệt.Kết quả ở cửa ra vào đã bị Diệp Danh ngăn cản.Anh im lặng mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư, nói với Diệp Thư: "Em cũng thích tham gia náo nhiệt rồi hả?""Ha, phải không, ở nước ngoài khó kìm lòng ..." Nơi đó không nhiều đồng hương, cũng không có loại náo nhiệt như vậy, cô ấy rất cô đơn lạnh lẽo.Sau khi trở về, tính cách tựu có chút bắn ngược. . ."Các em không cần đi, người rất nhanh sẽ trở về rồi." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu dựng thẳng lỗ tai mà nghe, Chu Lệ Hoa đang giúp Diệp Thành nhớ lại thời gian tốt đẹp của bọn họ lúc trước, vừa nhớ lại đến 25 tuổi, nhất thời khó có thể kể hết.Bất quá đây không phải là trọng điểm, cô hỏi Diệp Danh: "Anh cả, anh không qua xem. . . Anh không tự mình đi đưa người về sao?"Diệp Danh vừa buồn cười vừa tức giận mà liếc nhìn cô một cái: "Anh muốn chừa cho chú ba chút mặt mũi."Tai anh cũng rất thính, trước đó đã nghe thấy Chu Lệ Hoa kể lại hồi ức, kể cả Diệp Thành khen bà ta eo mảnh, làm cho ông ta yêu thích không buông tay. . . .Diệp Danh dời ánh mắt, có thể tưởng tượng, mặt của chú ba anh hiện tại nhất định là màu đen đấy, với tư cách là cháu, anh sẽ không nhìn hiện trường rồi.Diệp Danh phái mấy người đi qua quả thực là cứu vớt Diệp Thành, ông ta lôi kéo Đường Phương Hà chạy ra khỏi cái tiểu viện kia."Các người canh giữ ở cửa ra vào! Nếu ai đi ra, liền chặt chân!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận