Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1444 - Tìm Được



Chương 1444 - Tìm Được



Chương 1444: Tìm ĐượcLàm xong những chuyện này rồi, Hoa Chiêu không hề rời đi mà bước nhẹ vào sân trước.Cô vẫn chưa tìm thấy chai nước tương và khăn lau đấy.Lúc đó hai tên đàn ông nhà họ Chu chỉ mang dây đi thôi, hai thứ kia chắc vẫn còn ở trong nhà.Hoa Chiêu chống tay phóng lên vách tường, nhìn rõ tình huống bên trong phòng.Trong nhà này thật ra chỉ có gia đình hai anh em ở, phòng đông một nhà, phòng tây một nhà.Hiện tại người hai nhà đều nằm ở trên giường, nhưng không ngủ được.Chuyện đã xảy ra hôm nay khá kích thích, khiến cho lòng người phập phồng bất an.Đại Cường suýt nữa đã có một người vợ là sinh viên đại học, bây giờ lại xảy ra chuyện, Đại Cường sắp chết...Mặc kệ có chết hay không, đối phương cũng phải bồi thường!Bồi thường bao nhiêu thì hợp lý đây!Người hai nhà, trừ mấy đứa bé ra, đều mở to mắt nhìn lên trần, không biết đang suy nghĩ gì.Hoa Chiêu tìm được một cái bình thủy tinh trong góc giường, đen xì, chắc chính là chai nước tương mà góa phụ Chu nói Đại Cần cầm đi.Bên cạnh chai nước tương có một miếng vải rách nhìn không ra màu sắc, chắc hẳn là miếng dùng để bịt miệng Đại Cần kia.Cô lại cẩn thận tìm một vòng trong phòng nữa, không thấy thêm vật gì tương tự. Chai đựng nước tương vốn có của nhà họ Chu lẫn khăn lau, khăn mặt, đều bị cảnh sát mang đi hết.Hoa Chiêu còn tìm thấy tiền được giấu trong ngăn kéo.Mấy anh em nhà họ Chu rất giàu có, một nhà giấu hơn hai nghìn, nhà kia dấu hơn ba nghìn.Ở thời đại này, đã là rất nhiều. Tốt lắm!Cô không hề khách sáo lấy hết tất cả tiền đi, thậm chí là ít tiền lẻ nằm trong túi quần áo của bọn hắn!Làm xong những chuyện này, Hoa Chiêu mới rời đi.Sáng sớm hôm sau, cô đi theo Tề Phi Hồng đi đến nhà họ Chu, đi cùng còn có mấy người cảnh sát.Không ngờ bọn họ đã đi còn quay lại, hai anh em nhà họ Chu có hơi sợ hãi.Chớ thấy bọn hắn ở ngoài làm phách, nhưng vừa thấy cảnh sát đã sợ hãi.Chu Tùng cúi đầu khom lưng mà hỏi thăm: "Mấy vị đồng chí, sao các vị lại đến nữa? Hôm qua không phải mọi người điều tra hết rồi à? Nhà chúng tôi thật sự bị oan, không có gì hết!""Tôi muốn xem nhà các người có cái gì tốt, tốt đến mức nữ sinh viên người ta tự tìm tới cửa, giết người ở ngay trên giường nhà các người." Tề Phi Hồng nói.Hoa Chiêu không kìm được mà liếc anh ta một cái, không ngờ người có khuôn mặt lạnh lùng này lại có cái miệng rất độc địa.Nhưng mà độc mới tốt!Khuôn mặt Chu Tùng lập tức hiện lên nụ cười khó xử, nói: "Thanh niên ấy mà, tính tình khó chịu, thấy ông nội, bà nội chúng nó bị em gái tôi ức hiếp, tìm đến nhà, vừa hay khi tới trong nhà không có ai, chỉ có một mình Mạnh Cường ở nhà.”"Cô nữ sinh viên kia còn có võ, chắc chắn là đã tập luyện đặc biệt, vậy nên cô ta ra tay với Mạnh Cường!"Chu Tùng khóc lóc: "Đồng chí cảnh sát, anh phải phân xử cho cháu trai của tôi, con quỷ nhỏ kia quá độc ác! Đầu tiền là phế mất tay, chân thằng bé, sau đó còn đòi mạng thằng bé nữa!”Để giải thích vì sao Đại Cần xuất hiện ở nhà ông ta, mấy anh em đã bàn bạc cả ngày.Nói là Đại Cần chủ động quấn lấy Mạnh Cường là không thực tế, sẽ chẳng có ai tin cả.Vậy bọn hắn dứt khoát không đề cập đến nguyên nhân, chỉ nói là Đại Cần vì muốn báo thù cho ông nội, bà nội.So với việc chủ động hiến thân thì chuyện này đáng tin hơn.Tề Phi Hồng liếc Chu Tùng, không nói gì, bắt đầu đi kiểm tra ở trong sân.Muốn hỏi được lời nói thật từ miệng đám người này thật sự không thể nào, then chốt vẫn nên xem chứng cứ.Nhưng mà anh ta cảm thấy chứng cứ chắc chắn bị người nhà họ Chu tiêu hủy, hoặc là mang đi rồi, không thể để yên ở trong sân cho bọn họ đi tìm, bọn hắn cũng không ngốc.Hôm nay họ tới hoàn toàn là vì cho Hoa Chiêu mặt mũi, ngoài ra... nhỡ đâu vẫn có một chút khả năng thì sao.Anh ta cũng không hy vọng một cô nữ sinh viên tốt đẹp như Lưu Đại Cần bị những tên vô lại này hủy hoại.Anh ta lục soát rất tỉ mỉ, sân trước không có gì dị thường.Đống gạch lát dưới sân trước nhà họ Chu không có dấu vết bị cậy lên.Anh ta cũng đi tìm cẩn thận trọng nhà kho. Tất cả số dây đều bị mang về kiểm tra rồi, nhưng Lưu Đại Cần nói không phải.Quan sát xong sân trước, anh ta lại ra sân sau.Hoa Chiêu cũng đi theo ra sân sau.Theo sau nữa là Chu Tùng và mấy tên đàn ông nhà họ Chu.Không biết ở đâu ra mà anh em nhà họ Chu sáng sớm đều đến đây rồi, vốn muốn bàn bạc chuyện Mạnh Cường xem sao, không ngờ vừa hay đuổi đến kịp.Bọn hắn cứ nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, sợ cô sẽ gây sự, tuy bọn hắn cũng không nghĩ ra cô có thể làm chuyện gì.Mạnh Cường bị Lưu Đại Cần một dao cắt cổ trước mắt bao người, cô ta còn có thể..."Gâu!"Một tiếng chó sủa đột ngột vang lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người."Đại Hắc! Đừng có sủa lung tung! Đi về!" Chu Tùng quát lên. Con chó già này giữ nhà rất hung, ông ta sợ nó cắn cảnh sát, vậy cũng bắt đền ông ta được rồi.Đại Hắc vẫy vẫy đuôi với ông ta, sau đó trở lại cái ổ vừa tồi tàn vừa rách nát của nó.Không ai để ý.Tuy nhiên, một giây tiếp theo, Đại Hắc lại xuất hiện, trong miệng ngậm giây trói, điên cuồng vẫy đuôi với đám người nhà họ Chu.Mấy tên anh em nhà họ Chu đều ngẩn ra, nhìn nó y như thấy quỷ vậy, căn bản không kịp phản ứng.Sợi dây này nhìn quen đến mức bọn hắn liếc qua một cái là nhận ra ngay. Đó chính là sợi dây trong nhà bọn hắn.Nhưng mà không phải hôm qua bọn hắn đã mang đi ném rồi à?Theo bản năng, bọn hắn nhìn về phía hai tên chịu trách nhiệm đi xử lý sợi dây.Biểu cảm hai tên này là ngạc nhiên nhất trong tất cả.Sợi dây này sao mà ở đây được?"Khá lắm! Thì ra là giấu trong ổ chó!" Một người cảnh sát đột nhiên lên tiếng."Ngày hôm qua con chó này hung hăng lắm, chúng tôi đi vào trong xem mà không kiểm tra cẩn thận." Một người nữa giải thích với Tề Phi Hồng, có hơi chột dạ.Tề Phi Hồng cười.Người nhà họ Chu đã tính chuồn đi, nhưng Tề Phi Hồng lập tức quay đầu quát lên: "Đứng yên, không được nhúc nhích!"Mấy người cảnh sát cũng bao vây bọn hắn lại.Người nhà họ Chu không dám động đậy.Tề Phi Hồng đích thân đi tới, đeo bao tay vào, cầm sợi dây lên nhìn cho kỹ.Toàn sợi dây đã không nhìn ra màu sắc vốn có nữa, toàn là vết máu đã cũ, sợi dây đã biến thành màu tím đen.Chuyện này không lạ, nhà họ Chu có mấy anh em làm nghề mổ heo, sợi dây cũng dùng để trói heo.Bỗng nhiên, hai mắt Tề Phi Hồng sáng lên. Với con mắt chuyên nghiệp của anh ta, anh ta nhìn thấy một vết máu có vẻ mới.Một lượng máu nhỏ như vậy, trái lại không giống như của heo.Người nhà họ Chu trơ mắt nhìn Tề Phi Hồng bỏ sợi dây vào trong túi, chuẩn bị mang đi."Đó, đó, đó không phải là dây của nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không biết vì sao nó ở đây nữa!" Chu Tùng nói.Tề Phi Hồng lập tức cười khẩy một tiếng: "Con chó này của nhà mấy người hung hăng như vậy, còn có người ngoài nào bỏ sợi dây vào trong ổ nó được à?"Hơn nữa, xem dáng vẻ mới ban nãy của con chó này, rõ ràng là muốn lấy lòng chủ nhân, nên mới "giúp đỡ" lấy đồ đạc ra cho chủ nhân.Xem kia, bây giờ con chó kia vẫn còn đang vẫy đuôi tranh công với chủ kia, không hề biết là mình đã gây họa.Sợ là tối nay nó sẽ nằm trong nồi nước.Hoa Chiêu cũng nhận ra rồi, như vậy không được..."Tiếp tục tra!" Tề Phi Hồng lớn tiếng nói.Sợi dây này đã cho anh ta lòng tin. Vậy thì chai nước tương, rồi khăn lau mà Lưu Đại Cần đã nói, cũng sẽ có.Không ngờ người nhà họ Chu lại dại dột không tiêu hủy chứng cứ tại chỗ... vậy thật quá tốt rồi!Sân trước sân sau đều đã lục, đám người đi vào trong tìm.Trong phòng trước đó đã từng bị lục soát, đồ đạc gì khả nghi đều bị mang đi, trong phút chốc không có thu hoạch gì.Hoa Chiêu không muốn lê la lại chỗ này quá lâu, bầu không khí trong cả nhà họ Chu rất ngột ngạt.Cô giật giật ngón tay, sợi xích của con chó ở sân sau lập tức bung ra.Con chó mực lớn vui vẻ chạy vào phòng, moi ra chai nước tương và cái khăn lau ở trong góc giường phòng Chu Tùng với thế nhanh như chớp không kịp bịt tai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận