Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1531 - Gài bẫy



Chương 1531 - Gài bẫy



Chương 1531: Gài bẫyChu Chí Đạt thầm đau khổ, có lúc ông ta nghi ngờ rằng mình là con nhặt được ngoài đường.Người khác đào hố đặt bẫy, cháu ông ta không thể đi, ông ta thì có thể đi à?Tính mạng của ông ta không đáng tiền sao?Đúng là không đáng tiền thật, gia sản chỉ chia cho ông ta mười phần trăm.Mà trong tương lai, cháu trai của ông ta sẽ nắm trong tay chín mươi phần trăm, tất nhiên ông ta không đáng giá bằng người ta rồi.Chu Chí Đạt rũ mi mắt, ngẩng đầu lên thì trên mặt đã đầy vẻ nhiệt tình.“Đúng vậy, ông nội của cháu nói đúng. Chuyện nguy hiểm như vậy làm sao có thể để cháu đi chứ? Chú đi thay cháu! Chú hai da dày thịt béo, lăn lộn thoải mái.” Chu Chí Đạt nói.Chu Văn Hiên rất cảm động, người chú hai này từ nhỏ đã đối xử với anh rất tốt, còn cưng chiều anh hơn cả bố. Anh muốn cái gì chú hai lập tức cho anh cái đó, còn lén cho anh mấy khoản tiền tiêu vặt lớn.Anh mắc phải bất cứ sai lầm nào, chú hai đều cản trước người anh, chịu trách nhiệm thay cho anh.Bây giờ ngay cả loại chuyện này cũng muốn đối mặt thay cho anh.“Ông nội, chú hai, không đến mức đó đâu, cháu cảm thấy cô ta không phải là loại người như vậy.” Chu Văn Hiên nói.“Người xấu thì dùng ánh mắt không thể nhận ra được đâu.” Chu Chí Đạt nói một cách chân thành: “Có đôi lúc cháu càng cảm thấy người ta là người tốt, trái lại người ta mới chính là kẻ xấu xa nhất.”Chu Văn Hiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Cô Phương không phải là người giống vậy…”“Đừng nói nữa, chuyện này để chú đi thay cháu, cháu là độc đinh của nhà họ Chu, chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì.” Chu Chí Đạt nói.Chu Quảng Hiền vui vẻ, yên tâm gật đầu một cái. Trong những việc lớn thì thằng hai vẫn luôn rất hiểu chuyện.Chu Văn Hiên cười khổ, hơi có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Nhưng mà cô Phương nói để cháu đi là bởi vì cháu là gia chủ tương lai của nhà họ Chu, có thể làm chủ được… Cô ấy không chịu nói chuyện với người khác.”Anh ta xin lỗi nhìn về phía chú hai.Chu Chí Đạt rụt tay về, trên khuôn mặt có chút thẫn thờ.Chu Quảng Hiền sút chút nữa trào cả nước mắt, hóa ra đối phương đã nhìn chằm chằm vào nhà họ Chu rồi hả?“Thật sự không đến nỗi vậy đâu.” Chu Văn Hiên nói: “Nếu không thì thế này đi, gia đình chúng ta cũng không phải là không có người thân ở đại lục, chúng ta liên lạc với thân thích bên đó một chút, nói cho họ đôi lời về địa điểm và chuyện cháu muốn làm. Nghe nói đối phương xuất thân từ dòng dõi danh giá, chắc là sẽ cố kỵ chút ít chứ!”Tổ tiên của nhà họ Chu là dòng dõi danh tiếng, năm đó trời xui đất khiến nên một nhánh của bọn họ đi tới nơi này.Nghe nói dòng chính còn ở tại đại lục, mười năm gần đây phát triển cũng không tệ lắm.“Đúng đúng đúng! Vẫn là cháu trai của ông thông minh! Ha ha ha.” Ông cụ Chu nói: “Vừa khéo chúng ta nhân cơ hội này liên lạc với dòng chính một chút, cũng đến lúc nên trở về rồi.”Khi còn bé ông cụ lớn lên ở đại lục, có tình cảm rất sâu đậm đối với nơi đó, vừa vặn nhân cơ hội này về thăm một chút.“Nếu đối phương cần người làm gia chủ, thế thì ông cũng đi, ông có thể làm chủ.” Ông cụ Chu nói.Cả ông cụ và cháu trai cùng đi!Ông cụ không tin là kẻ gian ở đâu ra dám giữ chân cả hai người bọn họ lại.Chu Chí Đạt rũ mi mắt không lên tiếng.Cha của Chu Văn Hiên là Chu Chí Phát ngồi ở chỗ đó nhưng ánh mắt đăm chiêu, suy nghĩ bay xa, không biết đang nghĩ về điều gì.Chắc là đang thiết kế đồ trang sức ở trong đầu chứ gì.Mấy mẫu trang sức mới mẻ độc đáo kia của Chu Ký đa số đều từ tay ông mà ra. Ông là nhà thiết kế chính của nhà họ Chu, cũng là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thế giới.Một lòng chìm đắm vào việc thiết kế châu báu, không giỏi việc kinh doanh.Những năm qua đều do ông cụ Chu và Chu Chí Đạt kinh doanh.Bây giờ Chu Văn Hiên đã trưởng thành, chuẩn bị tiếp nhận Chu Ký.Chu Chí Đạt rũ mắt, trong lòng oán khí ngất trời.Vì cái gì chứ? Ông ta làm việc nhiều nhất, nhận được ít nhất, cũng bởi vì ông ta sinh ra muộn hai năm sao?Ông ta không phục!…Kim Anh Hoa nằm trên giường bệnh, mặc dù đã tỉnh rồi nhưng đầu óc cứ như ma nhập, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Tôi không phục."Ông ta bị đặt bẫy, dưới ban ngày ban mặt trời xanh mây trắng ông ta lại bị người khác lừa bịp, mấu chốt là còn không có chỗ để nói lý!Ông ta không phục!Ông ta phải nghĩ cách trả đũa!Nuốt tiền của ông ta đều phải nôn ra cho ông ta!Nghĩ như vậy, Kim Anh Hoa lập tức tràn đầy tinh thần.Ông ta gọi trợ lý vào dặn dò mấy câu.Trợ lý tuổi không còn trẻ, hơn bốn mươi tuổi, đi theo ông ta hơn hai mươi năm, tuyệt đối là người thân tín của ông ta.Nghe thấy loại phân phó này mà khuôn mặt của trợ lý cũng không đổi sắc, còn cảm thấy không tệ."Ông chủ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành." Ông ta nói.Nhà họ Kim tuyệt đối không thể sụp đổ, nếu không thì ông ta sẽ thất nghiệp.Loại người có thân phận giống như ông ta thế này không thể nào tìm lại được một công tác có mức tiền lương như bây giờ."Đừng sợ phải tiêu tiền, trong két sắt vẫn còn mấy thứ tốt, cậu mang ra ngoài dùng." Kim Anh Hoa sa sầm mặt nói: "Tìm người chắc chắn phải đáng tin cậy! Không thể giống như Phan Lệ Trân, tìm toàn mấy kẻ ngu xuẩn!""Ông chủ yên tâm." Trợ lý nói."Ngoài ra phải sống, vẫn còn tác dụng." Kim Anh Hoa nói."Tất nhiên." Chết thì làm sao nôn tiền ra ngoài được?Kim Anh Hoa vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, nghe nói trong tay Hoa Chiêu kia có thứ tốt, ban đầu nhà họ Uông hao tổn tâm cơ muốn lấy cũng không thành công.Còn trở mặt với nhà bọn họ, mấy năm nay cũng không qua lại với bọn họ.Hồng Kông cạnh tranh quá kịch liệt.Mặc dù đại lục nghèo, nhưng thị trường lớn, dân chúng lại bắt đầu có tiền, thật ra ông ta thì đã sớm chọn trúng thị trường đại lục.Dò xét một chút, nhưng nửa bước khó đi.Nếu như chờ Hoa Chiêu nôn tiền ra hết, lại giao người cho nhà họ Uông, cục diện cũng sẽ khác đi nhỉ?Đến lúc đó cũng không sợ nhà họ Diệp truy xét, có người nhà họ Uông lau mông giúp ông ta rồi.Người khác không biết đến nhà họ Diệp, bọn họ từng va chạm nên biết.Cho nên không suy tính xong xuôi thì ông ta không dám ra tay.Kim Anh Hoa giao phó một cách tỉ mỉ, qua nửa tiếng đồng hồ sau, trợ lý rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài....Hoa Chiêu còn mở tiệc ăn mừng, bao phòng ăn trên tầng cao nhất của khách sạn, mời mấy thương nhân châu báu lớn mà hôm nay đã gặp tới.Chu Văn Hiên và ông cụ Chu cũng tới.Lúc này tất cả mọi người đang ở trong phòng ăn.Nơi đó bày mấy cái bàn vững chắc, phía trên để mấy khối đá đấu giá ngầm mà hôm nay cô đã đấu giá được.Phần lớn đều là mua từ gian hàng của mình~~Để có hiệu quả, cô còn lén đổi mấy khối, bỏ 2 khối đá thô cực phẩm vào.Cô muốn cắt đá rồi đấu giá ngay tại hiện trường nếu như có thể cắt ra ngọc thô tốt.Cô phải chứng minh cho mọi người một chút, trong tay cô không chỉ có mấy khối ngọc xanh sát vỏ.Cô thật sự không cố ý gài bẫy nhà họ Kim, cô bị oan uổng, tất cả đều là sự trùng hợp, đều là hiểu lầm ~Hoa Chiêu nói mấy câu mở màn đơn giản rồi để cho hai thợ cắt đá hôm nay đã giúp cô bắt đầu."Két~" Âm thanh của máy khoan điện chói tai, tia lửa xẹt lên.Trong lòng mọi người dần dần cũng như lửa nóng.Sau mấy khối phế liệu, Hoa Chiêu lại cắt ra 2 khối cực phẩm.Mặc dù không phải là cấp bậc như Đế Vương Lục, nhưng cũng là phỉ thúy, hơn nữa ngọc thô lớn, rất có giá trị.Lúc này chắc chắn không phải là đá thô chỉ có biểu hiện tốt bên ngoài, đá thô đã bị cắt thành lát mỏng rồi, nhìn bên này thấy xuyên qua bên kia luôn.Bây giờ đúng là đổ tăng mạnh rồi.Mấy thương nhân châu báu rối rít đấu giá, từng mảnh từng mảnh ngọc thô cực phẩm được mua đi.Nhà họ Chu cũng ra giá mua được mấy miếng.Ông cụ Chu vẫn luôn quan sát Hoa Chiêu, trong lòng cảm nhận thực tế một chút.Danh tiếng của cô gái này thật sự rất tốt.Hôm nay ngoại trừ 2 khối đá thô bẫy người chỉ đẹp bên ngoài, còn cắt ra 2 khối ngọc cực phẩm thật.Tất nhiên cũng thật sự giàu có, hư mấy chục khối đá thô, cộng lại cũng hết mấy chục triệu.Ặc, quay đầu nhìn chằm chằm vào ông chủ Trương kia, hàng trong tay anh ta cũng không tệ nhỉ.Hoa Chiêu thuận tiện quảng cáo cho ông chủ Trương.Tất nhiên mục đích thực sự của buổi tiệc này là kích thích Suzana đang đứng trong góc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận