Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 337 - Anh Cũng Đừng Mơ Tưởng.



Chương 337 - Anh Cũng Đừng Mơ Tưởng.



Chương 337: Anh Cũng Đừng Mơ Tưởng.Trương Lão Tứ cũng không tiếp tục quét sân cho tới trưa, hôm nay mà quét xong ngày mai làm gì? Hắn quét quét ngừng ngừng, lúc nghỉ ngơi sẽ tự mình đi phòng bếp, lấy ra đường trắng ngâm cho mình chén nước chè, lại có bấp lò ấm áp dễ chịu, một chút cũng không lạnh.Nhưng là uống nước không cũng vô vị."Đã đến 10 giờ rồi, cô đi ra làm cơm trưa a." Trương Lão Tứ đứng ở dưới cửa sổ hô.Hoa Tiểu Ngọc tức giận đến nghiến răng, mấy người Trương gia này thật sự là cả nhà vô lại, không động đến Trương Quế Lan được, liền túm lấy cô rồi!"Tôi không đói bụng, không muốn ăn cơm trưa!"Trương Lão Tứ ánh mắt hung ác, nhưng cách một tầng cửa sổ, không có người trông thấy.Hắn cũng biết hiện tại không thể mắng cô ta, phải lưu cho cô ta một ấn tượng tốt."Được, cô không làm, tôi làm."Hắn đến cái vạc nhỏ, lấy ra một khối thịt lớn.Hắn không biết làm cơm, từ nhỏ đến lớn đều là ăn đồ có sẵn đấy, không phải mẹ làm, chính là chị gái làm. Nhưng là hắn biết nấu thịt, cái này lại không cần kỹ thuật gì, chỉ luộc với nước trắng, chấm với xì dầu sẽ rất thơm.Trương Lão Tứ nấu một khối thịt lớn, chỉ chốc lát sau hương thơm đã bay đầy sân nhỏ."Cô cũng đi ra ăn một chút a?" Hắn gọi Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc đau lòng muốn chết. Trong túi quần cũng không còn mấy đồng, hơn nữa cô ta không có phiếu thịt, đây là tất cả thịt cô ta có! Đủ cho cô ta ăn được một thời gian! Nhưng lại để cho hắn ăn như vậy, vài ngày nữa muốn ăn cũng không có!Không được, cô phải đi ra ngoài ăn!Hoa Tiểu Ngọc đi ra.Trương Lão Tứ cười cười, còn là một con đàn bà tham ăn, về sau phải dạy dỗ thật tốt, đồ ăn ngon đương nhiên đều là của đàn ông đấy."Đi lấy chút cơm, ăn mỗi thịt không no." Trương Lão Tứ chỉ huy.Hoa Tiểu Ngọc cũng sợ hắn ăn hết thịt, chính mình ăn không được bao nhiêu, vội vàng bưng lấy một nồi cơm lớn.Cơm vừa ra khỏi nồi, Trương Tiểu Ngũ đã tới rồi.Thật xa hắn đã ngửi thấy mùi thơm rồi, liền xác định là từ cửa ra vào của viện này truyền tới đấy, làm hắn cao hứng chết mất, Hoa Tiểu Ngọc làm thịt chờ hắn đây này?Kết quả đến phòng bếp, đã nhìn thấy anh trai ngồi ở đó rồi.Trương Tiểu Ngũ sững sờ: "Sao anh lại tới đây?"Trương Lão Tứ giương mắt liếc hắn một cái: "Tôi tại sao không thể tới?""Anh…" Trương Tiểu Ngũ không nghĩ ra nguyên do, nhưng hắn trực giác cảm thấy không ổn.Hắn nhanh chóng nhìn về phía Hoa Tiểu Ngọc, phát hiện Hoa Tiểu Ngọc hầm hừ mà trừng mắt nhìn hắn.Tâm tình Trương Tiểu Ngũ bình ổn lại, anh trai cũng không nắm bắt được."Ăn cơm đi? Ăn cơm ăn cơm." Trương Tiểu Ngũ tranh thủ thời gian đến bên bàn ăn.Bữa cơm ăn khá ngon, Hoa Tiểu Ngọc ăn như gió cuốn mây trôi, ăn cũng không ít hơn so với hai anh em. Làm cho hai anh em đều phải ghé mắt nhìn.Tham ăn, còn cùng đàn ông giành ăn, cái tật xấu này về sau không thể nuông chiều.Cơm nước xong xuôi Hoa Tiểu Ngọc vẫn không rửa chén muốn trở về phòng, Trương Tiểu Ngũ theo sát ở phía sau, Trương Lão Tứ cũng đi theo phía sau hắn."Hai ngươi làm gì vậy? Tôi muốn ngủ trưa rồi! Chớ đi theo tôi!" Hoa Tiểu Ngọc quay đầu lại, ngoài mạnh trong yếu nói.Trương Tiểu Ngũ nghe đến ngủ, càng muốn cùng ngủ rồi, nhưng sau lưng còn có người anh này. Hắn quay người, đẩy anh trai đi ra ngoài: "Hai ta ra ngoài nói chuyện."Hắn một mực đem Trương Lão Tứ đẩy ra ngoài sân, quay đầu lại đóng kỹ cửa sân, lại tiếp tục đẩy."Anh, anh có ý gì?" Trương Tiểu Ngũ hỏi."Có ý tứ gì? Công tác tôi tặng cho cậu rồi, bây giờ, cậu cũng nên nhường lại cho tôi rồi." Trương Lão Tứ nói."Khó mà làm được!" Trương Tiểu Ngũ lập tức nóng nảy: "Vợ có thể giống những cái khác sao?""Vậy cậu đem công tác trả lại cho tôi, tôi liền không cùng tranh đoạt cô ta với cậu." Trương Lão Tứ nói.Trương Tiểu Ngũ không lên tiếng rồi.Như vậy càng không được rồi, công tác của hắn cũng không phải chỉ có 40 đồng tiền lương, còn có nhiều khoản thu nhập thêm đây này. Không có tiền làm sao cưới vợ? Không có tiền không có công tác, Hoa Tiểu Ngọc cũng chướng mắt hắn ah!Trương Lão Tứ thoáng cái liền nổi giận, dùng hết sức hung hăng đấm về phía Trương Tiểu Ngũ: "Cái gì cũng là của mày! Cái gì mày cũng mơ tưởng! Công tác kia vốn chính là của tao đấy! Công tác là của tao, vợ cũng là của tao đấy! Mày cút sang một bên!"Trương Tiểu Ngũ đã trúng một quyền, hỏa khí cũng nổi lên: "Công tác là mẹ cho tôi đấy! Có bản lĩnh thì anh tìm mẹ đi ah! Ai bảo anh quay trở lại chậm? Anh chính là không có cái mệnh này!"Hai người ngươi tới ta đi, đánh một hồi châm ra hỏa khí.Hoa Tiểu Ngọc thấy bọn hắn đi rồi, vội vàng đem cửa lớn khoá lại, sau đó đem một chút đồ còn lại trong phòng bếp, còn có một ít thịt trong vạc, đều chuyển vào trong phòng....Buổi chiều lúc tan việc, Trương Tiểu Ngũ lại tới nữa. Kết quả cửa chính đẩy không ra."Thế nào rồi hả? Với anh với đối tượng cãi nhau sao?" Một người láng giềng đi ngang qua trêu ghẹo nói.Bọn hắn vốn không muốn cùng Trương Tiểu Ngũ nói chuyện, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, đã quá kích thích. Cô gái xinh đẹp như vậy quá hời cho Trương Tiểu Ngũ rồi?"Hay là không phải đối tượng của anh à? Không phải là nói mò a?""Nhất định là nói mò đấy, tôi buổi sáng hôm nay đụng phải cái kia cái gì Hoa… Tiểu Ngọc rồi, người ta nói không phải, chính là Trương Tiểu Ngũ tự mình nhận đấy.""Ah, như vậy ah ~ "Mọi người không keo kiệt mà cười nhạo.Người Trương gia lúc này xem ra là đánh lên miếng sắt rồi, vậy bọn họ không sợ hắn rồi.Trương Tiểu Ngũ mặt âm trầm rời đi.Nửa đêm, lại tới nữa.Lần này xung quanh không có người, hắn bay qua đầu tường tiến vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận