Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1031 - Diệp Phu Nhân Mỗi Ngày Kiếm Bạc Tỷ.



Chương 1031 - Diệp Phu Nhân Mỗi Ngày Kiếm Bạc Tỷ.



Chương 1031: Diệp Phu Nhân Mỗi Ngày Kiếm Bạc Tỷ.Lúc Diệp Thâm ở nhà, Diệp Danh cũng đã đến đây ở.Chỉ có điều anh cả đi sớm về trễ, Hoa Chiêu ít khi gặp được.Hoa Chiêu nhẹ nhàng đem tiểu Thận đã mơ mơ màng màng cho Diệp Danh.Có lẽ là đã quen thuộc, có lẽ là khí tức của Diệp Danh quá ôn hòa, tiểu Thận cũng cho anh ôm.Thằng bé mở to mắt mơ mơ màng màng mà liếc anh một cái rồi chui vào trong ngực anh và tiếp tục ngủ.Sự tín nhiệm này làm cho lòng Diệp Danh cũng hóa mềm rồi.Rón ra rón rén cẩn thận từng li từng tí mà ôm tiểu gia hỏa trở về phòng rồi.Không quấy rầy Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhíu mày nhìn bóng lưng Diệp Danh, người đã đi xa, cô mới nhỏ giọng nói: "Hình như anh cả quá yêu chiều tiểu Thận, không riêng anh cả, những người khác trong nhà cũng như thế, như vậy có lẽ không tốt lắm?"Diệp Thâm nhìn cô, cười: "Chỉ biết nói người khác, không đem mình tính vào sao? Anh cảm thấy em mới là người yêu chiều thằng bé nhất, cơ hồ mỗi ngày đều bế trên tay không buông, đứng ngồi cũng nhẹ chân nhẹ tay, trước kia đối với anh trai chị gái thằng bé em cũng không như vậy."Hoa Chiêu nghĩ lại, xác thực là như thế."Ai, ai bảo thằng bé lúc ấy đáng thương như vậy. . . ." Mỗi khi cô nhớ tới lúc ấy, liền không nhịn được muốn thương nó thêm một chút.Nhưng cô còn có lý trí."Không thể luôn đối với thằng bé như vậy, bằng không thì sẽ bị làm hư đấy." Cô nói ra.Diệp Thâm thở dài: "Chờ một chút, ít nhất chờ thằng bé qua một tuổi hãy nói a, hiện tại nó cái gì cũng cũng không hiểu, chiều một chút không sao."Hoa Chiêu lập tức trừng anh, còn nói mình yêu chiều tiểu Thận nhất, cô thấy là Diệp Thâm mới đúng."Về sau có dạy võ cho thằng bé không? Ba tuổi bắt đầu ngồi trên lưng ngựa?" Hoa Chiêu hỏi.Quả nhiên, Diệp Thâm lập tức cau mày, trong mắt đều là giãy dụa.Cũng không giống như đối với ba anh chị thằng bé, nói huấn luyện liền huấn luyện, mắt cũng không nháy thoáng một phát, đừng nói là cau mày.Hoa Chiêu lập tức cười phun ra.Diệp Thâm cũng kịp phản ứng, sủng nịch cười cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.Rõ ràng anh yêu chiều cô nhất."Bướng bỉnh." Anh ôn nhu nói.Nụ cười của Hoa Chiêu lại cứng đờ: "Về sau đừng nói với em hai chữ này. . . ."Làm cô thoáng cái đã nhớ tới đứa bé bướng bỉnh kia."Ha ha." Lần này đến phiên Diệp Thâm bật cười.Anh đối với đứa bé bướng bỉnh kia ngược lại không có nhiều oán niệm như vậy, sau khi biết rõ chân tướng chỉ là không nhớ tới nó nữa mà thôi."Đi thôi, nói cho em nghe một chút anh gần đây đang bận cái gì." Hoa Chiêu kéo anh vào phòng nói.Diệp Thâm không lên tiếng, quay người đi rửa mặt thay quần áo, trở về liền ôm lấy vợ không buông tay, ngăn chặn vấn đề của cô."Này. . . Đứa bé còn chưa trở lại. . . ." Vạn nhất lát nữa lại để cho Diệp Danh gõ cửa sẽ không tốt!"Chúng ta không đến đón, anh cả sẽ không đưa tới." Diệp Thâm khàn khàn nói.“Thằng bé buổi tối sẽ khóc. . ." Hoa Chiêu hàm hồ nói."Sẽ không."Tiểu Thận tuy chỉ mới hơn một tháng, nhưng đã không bú đêm nữa rồi, buổi tối sẽ ngủ một mạch tới sáng.Thằng bé đi theo Diệp Danh, Diệp Thâm yên lòng vô cùng."Anh đang. . . Trốn tránh vấn đề. . . Đến cùng đã xảy ra chuyện gì. . ." Hoa Chiêu đứt quãng nói.Diệp Thâm không trả lời, chỉ dùng hành động cắt đứt vấn đề của cô.Chuyện chưa làm xong, chưa lấy được quyết định bổ nhiệm, anh sẽ không nói ra.Mà anh không nói, cô lại truy vấn không ngừng, anh chỉ có thể ra hạ sách này rồi.Ân, có lẽ là một biện pháp tốt....Ngày hôm sau, lúc Hoa Chiêu tỉnh lại, tiểu Thận đã ở trong ngực cô rồi, hơn nữa có vẻ đã ăn uống no đủ.Hiếm có đấy, Diệp Thâm vậy mà ở nhà, cùng cô nằm ỳ một chỗ.Hiện tại đang mang theo tiểu Thận cùng chơi trò chơi.Tiểu gia hỏa cười khanh khách, vui vẻ vô cùng.Hoa Chiêu cũng vui vẻ vô cùng."Hôm nay không đi ra ngoài?" Hoa Chiêu hỏi."Ừ." Diệp Thâm nhìn cô nói ra.Ánh mắt ôn nhu làm cho Hoa Chiêu không tự giác mà cười rộ lên."Vậy hôm nay làm đồ ăn ngon cho anh ăn! Muốn ăn cái gì?"Diệp Thâm vừa cười, vừa trêu chọc: "Anh rảnh rỗi, nhưng Diệp phu nhân chưa hẳn có thời gian rảnh ah, hôm nay không phải có tiệc? Còn phải đến xem Diệp Lị hoặc là Diệp Thần? Có phải liên hệ với lãnh đạo của Diệp An một chút? Nghe nói người hắn phái tới cầu hôn đã tới cửa nhà anh cả rồi.""Hắc!" Hoa Chiêu ngồi bật dậy, thiếu chút nữa quên, cô cũng là người một ngày kiếm bạc tỷ rồi!Nhiều chuyện như vậy nhất định phải một ngày làm cho xong, chuyện nào cũng không đợi được, thật sự rất bận rộn!"Vậy cũng không chậm trễ làm cho anh bát mì!" Hoa Chiêu cười hì hì chạy xuống giường, chạy vào buồng vệ sinh, sau đó vội vàng rửa mặt đi phòng bếp.Cô làm cái gì, Diệp Thâm đều thích! Cho nên cứ thoải mái ah~Diệp Thâm xác thực rất thích, mỉm cười ôm tiểu Thận đi đến.Diệp Danh hôm nay vậy mà cũng chưa đi, đứng ở cửa phòng bếp cùng Hoa Chiêu nói chuyện phiếm."Cát gia hôm qua phái người đến đấy, hôm nay có lẽ sẽ đi tìm anh, em muốn đến nhà anh tiếp đãi? Hay để cho bọn họ tới tìm em?" Diệp Danh hỏi.“Vậy để cho bọn hắn tới đây." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em muốn gọi điện thoại cho Diệp An trước, có thể liên hệ với hắn không?""Có thể." Diệp Danh nói ra.Anh nói xong chỉ chỉ trên mặt bàn: "Tư liệu của Cát gia ở đằng kia rồi, kỳ thật anh cảm thấy Cát gia không tệ, bầu không khí chính phái, Cát Hồng Miên cũng không tệ, nghe nói đuổi Diệp An đã nhiều năm, nếu không hãy để cho Diệp An nghĩ lại một chút xem?"Hoa Chiêu quả thực có khổ mà nói không nên lời, vấn đề của Diệp An cô không nói ra, Diệp Thâm cũng không biết, đừng nói là Diệp Danh.Anh em ruột tầm đó cũng có sĩ diện đấy."Em chỉ hỏi một chút hắn cân nhắc như thế nào đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em cảm thấy không thể đùa giỡn, cũng theo đuổi Diệp An đã nhiều năm rồi, nếu hắn động tâm, đã sớm kết hôn, làm gì chờ tới bây giờ?""Cũng đúng." Diệp Danh nhàn nhạt gật đầu.Chính anhn cũng không muốn kết hôn, hơn nữa đặc biệt phản cảm người khác thúc hôn, anh sẽ càng không đi thúc giục người khác.Nếu Diệp An cự tuyệt, vậy quên đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận