Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1475 - Bà nói gì cũng không được



Chương 1475 - Bà nói gì cũng không được



Chương 1475: Bà nói gì cũng không đượcUông Phi Phi có chút xấu hổ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ bừng, cô ta liều mạng lắc đầu: "Không, em không có ý đó, em không muốn dựa dẫm vào Đại Vĩ."Cô ta đứng lên dùng sưc kéo mẹ mình: "Mẹ! Chúng ta đi thôi! Đừng ở lại đây tự làm mình mất mặt!"Cô ta như vậy, Hoa Chiêu ngược lại khó mà nói được gì.Ánh mắt những người khác nhìn cô ta cũng tốt hơn, nhưng lại liếc mắt khinh thường nhìn Kim Hà, hóa ra tất cả đều là chủ ý của một mình bà ta.Hoa Chiêu cười cười, khá thông minh đấy."Đi cái gì mà đi? Tay con tàn tật rồi, thế mà vẫn không có ai quản việc này à?" Kim Hà mập mạp, kéo mãi không được."Nếu đã nói đến thương tích, chúng ta cũng dễ nói chuyện." Hoa Chiêu nói: "Chuyện ngày hôm đó tôi cũng biết một chút, Đại Vĩ bị Uông Phi Phi đẩy ngã, sau đó bị thương ở chân."Hoa Chiêu còn chưa nói xong Kim Hà đã ngắt lời cô: "Con dao đó là của Đại Vĩ! Không có việc gì cậu ta mang dao theo người làm cái gì? Nếu cậu ta không mang theo con dao đó, thì làm sao con gái tôi có thể bị thương? Cho nên chuyện này tất cả là tại cậu ta!”"Hơn nữa, mang dao theo chính là phạm pháp." Kim Hà âm dương quái khí nói: “Dao kéo bị quản chễ, không được mang theo bên người, nếu không sẽ bị báo cáo, hừ hừ!"Uy hiếp trắng trợn.Hoa Chiêu mỉm cười, nói với Đại Vĩ: "Lấy cái dao cần bị quản chế ra cho bọn họ nhìn xem."Đại Vĩ thò tay vào túi quần lấy con dao đã làm hắn bị thương ra.Dài bằng lòng bàn tay, mặc kệ là hình dạng hay kích thước lớn nhỏ, nó chính là con dao gọt trái cây.Kim Hà vừa nhìn thấy, lập tức có chút xấu hổ, mang theo dao gọt trái cây bên người không có gì sai, chẳng qua chỉ được xem là một tật xấu mà thôi.Nhưng mà mấy đưa con trai, đứa nào chả thích mấy thứ như dao, súng."Tôi mặc kệ, không cần biết đấy là dao gì, dù sao thì chính là cậu, mang theo dao gọt trái cây bên người làm bị thương con gái tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm!" Kim Hà nói.Hoa Chiêu trầm mặc, có đôi khi gặp phải người vô lý thì có nói cái gì cũng vô dụng."Nếu chúng ta đã có bất đồng trong việc nhận định trách nhiệm, lại không thể giải quyết được tranh chấp, vậy thì làm đơn thưa kiện đi, để cho pháp luật xem ai là người có lỗi, nên chịu trách nhiệm nhiều hay ít." Hoa Chiêu nói.Kim Hà trợn tròn mắt, Uông Phi Phi cũng nhìn sang bên này.Chuyện có bao nhiêu, sao lại đến mức phải đi thưa kiện rồi?Đối với những người dân bình thường mà nói “Kiện tụng” vẫn rất đáng sợ.Mặc kệ là trước hay sau khi bước chân vào cánh cửa này, Kim Hà cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Đại Vĩ ra tòa.Trước khi vào cửa, bà ta chỉ thầm nghĩ làm sao cho Đại Vĩ nôn ra ít tiền. Nhưng sau khi đến đây, thấy gia cảnh nhà Đại Vĩ không tồi, nên mới nảy sinh lòng tham, muốn gả Uông Phi Phi cho Đại Vĩ.Con gái rồi cũng phải lập gia đình, Đại Vĩ lại là sinh viên, dù là công việc hay gia cảnh đều tốt cả, đây không phải là một con rùa vàng à?Không thể cùng con rể lên tòa án được.Kim Hà thấy Hoa Chiêu không dễ bắt nạt, lập tức thay đổi sách lược, thu hồi lại tính khí ngang ngược của mình."Hai đứa là bạn học, lại là đồng nghiệp, thưa kiện cái gì chứ? Rất xấu hổ." Kim Hà nói: "Tôi muốn nói…""Bà không cần nói gì cả, cho dù bà nói cái gì cũng không được." Hoa Chiêu nói: "Uông Phi Phi, bởi vì Đại Vĩ làm cô bị thương cho nên cô muốn dựa dẫm vào nó?""Em không có, em không có!" Uông Phi Phi liều mạng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống."Là tại em không tốt, là em làm chân Đại Vị bị thương, tất cả là lỗi của em." Cô ta cúi rạp người, nhận lỗi với Đại Vĩ.Kim Hà cười toe toét, không ngăn cản cô ta. Cứng không ăn thì thử mềm xem thế nào."Tôi chỉ nói một câu, hai người huề nhau, đừng ai trách ai, dẫn mẹ cô đi đi." Hoa Chiêu nói.Uông Phi Phi không nói hai lời, kéo Kim Hà rời đi.Lần này vậy mà lại kéo được.Kim Hà vẫn như cũ không muốn rời đi: "Huề là huề thế nào? Chân cậu ta chỉ bị chảy có chút máu, quá vài ngày thì tốt rồi, nhưng tay của con bị phế rồi! Sau này làm sao mà cầm bút biết chữ! Làm sao mà làm việc? Làm sao được thăng chức? Tìm đối tượng kiểu gì? Không gả đi được để mẹ nuôi con cả đời chắc? Mẹ làm sao mà đủ khả năng chứ!"Kim Hà bị Uông Phi Phi lôi đi, tiếng chửi rủa của bà ta càng ngày càng xa.Không ai tiễn bọn họ, chỉ có Đại Cần đi ra "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại."Anh cả, bạn học này của anh cũng không tệ lắm, biết phân rõ phải trái, nhưng mà mẹ của cô ấy không được." Đại Cần nói: “Cũng may là anh không thích cô ấy."Câu cuối cùng khiến ánh mắt của Viên Kì và Uông Noãn Noãn sáng lên, Đại Vĩ không thích Uông Phi Phi?Lúc nãy các cô mơ hồ nhìn ra một chút manh mối, chẳng lẽ là nhìn lầm rồi?Nhìn Đại Vĩ đang ngồi ngay ngắn bất động, khuôn mặt nghiêm túc, ừ, có lẽ là bọn họ đã nghĩ quá nhiều rồi!Với tính cách của Đại Vĩ, nếu thực sự thích Uông Phi Phi, vừa rồi đã sớm đồng ý cưới cô ấy rồi!Nghĩ như vậy, tâm trạng của hai người cũng tốt hơn.Sau đó phát hiện tâm trạng của đối phương cũng dần tốt lên, liếc nhau, lại quay đầu đi."Mấy đứa chơi đi, bên kia chị còn chút việc, chị đi trước đây." Hoa Chiêu nói.Hôm nay cô phải tham dự một bữa tiệc, đang chuẩn bị đi thì bị gọi tới đây.Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy mình đã gây rắc rối cho Hoa Chiêu, ngượng ngùng đứng dậy muốn tiễn cô ra ngoài.Hoa Chiêu phất tay ý bảo hắn ở lại, rồi nhanh chóng rời đi.Ra cửa, cô không lập tức đi đến bữa tiệc, chuyện đó không có gì mà phải vội.Cô lên xe, lặng lẽ bám theo sau Kim Hà và Uông Phi Phi.Kim Hà chở Uông Phi Phi, hầm hừ đạp xe như bay.Bà ta vẫn còn cảm thấy bực bội, vừa đạp xe vừa lầu bầu."Mẹ nói sai cái gì hả? Tay con bị thương, không thể viết chữ, đơn vị có thể không cần con làm việc một ngày, mười ngày, hay là không cần con làm việc cả đời? Coi con như ông chủ mà nuôi?""Dù sao đây cũng là công việc ổn định mà." Uông Phi Phi ngồi ở phía sau, nhỏ giọng nói."Công việc ổn định cũng chia ra đủ loại! Nếu tay con không sao, chỉ với nét chữ đẹp, tài văn chương của con, còn sợ không có cơ hội thăng chức hằng năm? Biết đâu tương lai còn có thể làm quan hay gì đó."Bây giờ thì sao? Tay tàn tật, chữ không viết được, con chuẩn bị đi bưng trà rót nước làm mấy công việc lặt vặt đi thôi, đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên được nữa! Cả đời này chỉ có thể kiếm được mức lương tối thiểu thôi!"Uông Phi Phi nhìn băng gạc quấn trên tay mình, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng như thế đâu, bác sĩ nói sau này xác suất có thể ảnh hưởng đến chữ viết không cao, có lẽ dưỡng thương tốt thì sẽ ổn thôi.""Dưỡng thương mấy năm? Dưỡng hai ba năm vẫn không tốt lên, thì lại đến tìm Lưu Đại Vĩ bắt hắn chịu trách nhiệm à? Đến lúc đó hắn mà kết hôn rồi thì làm thế nào?" Mẹ Kim càng nói càng tức giận."Dù sao cũng đừng mong sau này mẹ sẽ nuôi con! Con còn hai người em trai, sau này hai đứa nó còn phải lấy vợ, mẹ không nuôi nổi con!"Bà ta lầm bầm chủi rủa, chỉ hận không thể quay ngược xe lại tìm tìm Đại Vĩ gây chuyện.Uông Phi Phi không biêt là bị bà ta nói đến phiền hay làm sao mà đột nhiên nhảy khỏi xe, nói: “Mẹ đi về đi.""Hừ! Nói con con còn không vừa lòng! Mẹ nói sai cái gì à? Chuyện này là đại sự cả đời! Con tự mình ngẫm lại đi!"Kim hà đột nhiên trợn to hai mắt, nói: "Vừa rồi mẹ đóng vai ác, bây giờ con quay lại đó, chờ hai tiểu yêu tinh kia đi rồi, một mình con đi tìm Đại Vĩ làm người tốt, van xin, lừa gạt hắn, có lẽ sẽ được!"Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của bà ta, xác định Kim Hà khẳng định không biết chuyện, chắc chắn trước khi đến bà ta chưa bàn bạc kỹ vỡi Uông Phi Phi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận