Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1409 - Đổi Tên



Chương 1409 - Đổi Tên



Chương 1409: Đổi TênNhưng cũng nằm trong dự đoán, mấy người vệ sĩ đã về hưu trước đây, người nào người nấy đều có quan hệ khá tốt với Hoa Chiêu và nhà họ Diệp.Cũng có người muốn ở lại tiếp tục làm việc cho Hoa Chiêu, nhưng cô không giữ lại một ai đều cho họ về hưu.Thật ra Hoa Chiêu cũng muốn giữ người.... Nhưng những người này chỉ thích hợp làm vệ sĩ, đánh đấm rất giỏi, lại nghe lời.Mà chỉ với những điều này thì không đủ để trở thành ông chủ.Có thể trở thành vệ sĩ giỏi nhưng chưa chắc đã đảm đương nổi trách nhiệm của một ông chủ tốt.Hoa Chiêu thay thuốc cho bọn họ xong, liền lập tức về nhà.Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Diệp Thư.Hai người xác định sẽ trả lại cổ phần Hoa Chiêu cũng đồng ý rồi, vậy Diệp Thư cũng không có gì ý kiến gì.“Sao đột nhiên bọn họ lại muốn rút cổ phần?” Diệp Thư kỳ quái hỏi.Vốn đang rất tốt, bọn họ đã nắm giữ cổ phần nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã phát sinh chuyện gì đó nên bây giờ mới bất ngờ muốn rút khỏi chứ?Lúc này Hoa Chiêu mới nhớ ra mình chưa nói cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng chuyện này không tiện kể chi tiết qua điện thoại, nên cô chỉ trả lời ngắn gọn: “Em thiếu chút nữa thì bị bắt cóc, bọn họ không bảo vệ được, bị đánh gãy gân chân.”“A!!” Diệp Thư bên kia lập tức sợ hãi kêu lên: “Chuyện xảy ra khi nào?”“Cách đây không lâu.” Hoa Chiêu nói.“Em đợi chị, chị lập tức về nước!” Diệp Thư nói.“Được, về đi, đưa cả Đại Bảo Tiểu Bảo và Tiểu Mỹ về cùng.” Hoa Chiêu nói: “Me rất nhớ chúng nó, thỉnh thoảng lại nhắc đến.”Mấy năm nay Diệp Thư không hề nhàn rỗi, cô đã sinh ba đứa rồi.Hai nam một nữ, đứa nhỏ nhất là con gái, tên là Diêu Mỹ, năm nay mới 3 tuổi, xinh xắn y hệt một con búp bê.Miêu Lan Chi thỉnh thoảng lại nhớ đến mấy đứa cháu ngoại của mình.“Được, đều đưa về hết, chị sẽ quay về!” Diệp Thư nói xong liền cúp máy.Hoa Chiêu lập tức nói tin tốt này cho Miêu Lan Chi, Miêu Lan Chi nghe thấy cũng cười.Còn nhớ năm đó điều khiến bà lo lắng nhất chính là việc Diệp Thư không có con. Không ngờ ngoài 30 tuổi con bé lại kết hôn, còn liên tiếp sinh cho bà 3 đứa cháu, chặn miệng những kẻ trước đó dám nói con gái bà không thể sinh.Bọn trẻ nhà Hoa Chiêu nghe nói em trai em gái nhỏ sắp về, cũng rất vui mừng.Có thể là do ma lực của huyết thống, tuy bọn chúng một năm chỉ gặp ba đứa nhỏ nhà Diệp Thư một hai lần, nhưng lại cực kỳ thân thiết, cứ như anh em ruột.Diệp Thư bên kia không nói là trở về ngay, vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè của bọn nhỏ, mà tạm thời công việc trong tay cô ấy cũng không thể bỏ xuống được, nên đành phải đợi thêm mấy ngày nữa.Sau nửa tháng chờ đợi, Mã Thu Bình cuối cùng cũng sinh.Y thuật của Hoa Chiêu rất lợi hại. Lúc trước nói cô ấy không sai biệt lắm thì nửa tháng nữa sinh, y như rằng sau nửa tháng đã sinh.Đứa trẻ mà Mã Thu Bình sinh ra là con trai.Sinh liên tiếp 6 đứa, tất cả đều là con trai. Nếu như ở gia đình bình thường khác, chuyện này sẽ khiến mẹ chồng vui mừng muốn chết.Nhưng Mã Thu Bình lại chẳng có chút vui mừng nào.Chẳng qua sau khi nghe những lời mẹ mình nói, cô ấy không còn cảm thấy chán ghét đứa trẻ này lắm nữa.Hoa Lão Ddại và Hoa Lão Ngũ kết thúc việc trị liệu đã xuất viện.Hai đứa nhỏ nằm viện, thím Mã và Mã Thu Bình không ở bên cạnh, hai người họ còn bận rộn kiếm tiền, trong tay không có tiền sẽ khiến bọn họ càng lo lắng.Hoa Chiêu không tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ, cô thuê thêm hai người bảo mẫu, mỗi người chăm sóc một đứa.Nhưng mỗi ngày có cơ hội cô sẽ dẫn mấy đứa nhà cô đến thăm bọn chúng.Cô nghĩ có lẽ trẻ con sẽ thích chơi với trẻ con hơn.Quả nhiên, Hoa Lão Đại vừa nhìn thấy Tiểu Thận Hành, cho dù đang bị đau nó vẫn cười vui vẻ.“Đây là em bé sao? Sao..... lại nhỏ xíu như vậy?” Tiểu Thận Hành đứng ở mép giường nhìn em bé trong tã lót.Thật ra nó muốn nói là xấu, nhưng mà nó biết nói như thế là bất lịch sự.“Dì Mã ăn ít nên đứa bé hơi gầy, sau này sẽ tốt hơn thôi.” Mã Thu Bình nhìn thằng bé cười nói.Làm gì có ai lại không thích một cậu bé xinh đẹp như vậy chứ?“À.” Tiểu Thận Hành nhìn cô ấy đầy thông cảm, lớn lên mà vẫn như vậy, nhất định dì Mã sẽ rất đau lòng?“Trẻ con đứa nào cũng như thế, lớn lên sẽ đẹp hơn.” Hoa Lão Đại rất có kinh nghiệm nằm trên chiếc giường khác nói.Nó đã nhìn mấy đứa em trai lớn lên nên rất có kinh nghiệm."À." Tiểu Thận Hành vẫn khách khí mà đáp lại một tiếng.Nó không tin, mấy đứa em trai em gái nó hồi còn bé xinh xắn cực kỳ.Mã Thu Bình lại cười nói với Hoa Chiêu: “Em muốn làm phiên chị giúp em chuyện này.”Không đợi Hoa Chiêu hỏi cô ấy đã nói: “Em muốn đổi tên cho bọn trẻ. Suy nghĩ nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào hay, không bằng, chị giúp bọn chúng đặt tên đi.”Lúc trước cô ấy chỉ định đổi họ cho mấy đứa nó, nhưng chẳng lẽ đổi xong lại gọi là Mã Lão Đại Mã Lão Nhị Mã Lão Tam?Đây vẫn là phong cách đặt tên của nhà Hoa Sơn, cô ấy không thích thế.Cô ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với gia định kia.Nhưng nghĩ mấy cái tên mới quá khó đối với cô ấy. Cô ấy vừa học xong ghép vần đã không đi học tiểu học nữa.Đặt tên? Chuyện này làm khó Hoa Chiêu rồi. Tên của mấy đứa nhỏ trong nhà cô còn chưa đặt được cho đứa nào.Nhưng nhìn mấy cậu bé y hệt như mấy anh em hồ lô, cô đột nhiên nghĩ đến mấy chữ.“Cô xem mấy cái tên này có phù hợp không, Phú Cường, Dân Chủ.... Ái Quốc, Kính Nghiệp, Thành Tín, Hữu Thiện, cô chọn mấy cái?”Đây đều là mấy cái tên phổ biến, hiện tại mọi người đều thích đặt tên kiểu này, nhưng mà mấy cái tên này đối với mấy đứa trẻ sinh năm 88 mà nói, thật ra có chút quê mùa.Người ở thập niên 60-70 thích đặt tên cho con là Phú Cường, Ái Quốc này nọ.Còn những cậu bé năm 88 thích gọi là Đống, Đào, Minh gì đấy.Nhưng mà Mã Thu Bình lại không đi theo thời đại, cô ấy cảm thấy mấy cái tên này khá tốt.“Lão Đại gọi là Phú Cường! Rất tốt! Lão Đại, con nghe thấy không, từ nay về sau con tên là Mã Phú Cường, con biết chưa?” Mã Thu Bình nói với Hoa Lão Đại.Hoa Lão Đại vui mừng nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn Hoa Chiêu, hai hốc mắt ửng đỏ, liên tục gật đầu.Bây nó đã có một cái tên giống con người.Bây giờ trong cả thôn, tên của hắn còn mạnh mẽ hơn cả Hoa Đại Cẩu.Lão Đại Lão Nhị Lão Tam gì đó, vừa nghe đã thấy rất qua quýt.Bây giờ tên nó là Mã Phú Cường! Phú Cường! Thật hay!"Lão Nhị đặt là Mã Văn Minh! Nó lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, đặt vậy để nó sau này văn minh một chút." Mã Thu Bình nói.Hoa Mãn không có việc gì sẽ không muốn đến gần cô ấy. Nó không thích Mã Thu Bình, Mà Thu Bình cũng không thích nó. Mấy ngày nay còn đánh nó, vừa thấy cô ấy nó đã thấy bực mình.Nhưng nó vẫn không nhịn được nằm sấp dưới cửa sổ phòng cô ấy nghe ngóng động tĩnh.Bây giờ thấy mình đang là Hoa Mãn bỗng nhiên lại biến thành Mã Văn Minh, nó bĩu môi, cực kỳ không vừa lòng."Lão Tam đặt là Mã Hữu Thiện đi...... Hy vọng rất cả mọi người sẽ đối xử thân thiện với thằng bé một chút." Mã Thu Bình thở dài.Lão Tam là một đứa ngốc bẩm sinh. Hồi trước Hoa Chiêu dã dẫn thằng bé đến bệnh viện nhưng bác sĩ cũng lực bất tòng tâm, Hoa Chiêu cũng chẳng thể làm gì được, cô không thể thay đổi được gen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận