Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1537 - Để ông ta chết không nhắm mắt



Chương 1537 - Để ông ta chết không nhắm mắt



Chương 1537: Để ông ta chết không nhắm mắtQuản gia đưa Mori Địch Luân đến khách sạn nhưng không thấy Hoa Chiêu đâu. Quầy lễ tân nói cô đã trả phòng.Hai người nhìn nhau, hơi sốt ruột.Nếu không tìm được cô, chẳng lẽ thật sự không cứu được con trai ông ta sao?“Ông Mori phải không?” Quầy lễ tân nhìn ông lão ngồi trên xe lăn, thăm dò hỏi.Ánh mắt Mori nghiêm túc, ông ta nói: “Là tôi, cô biết tôi sao?”“Trước khi rời đi, cô Phương mà ông hỏi thăm đã để lại cho ông một bức thư.” Nhân viên lễ tân mỉm cười, đưa cho Mori Địch Luân một phong thư.Tim của Mori như chìm xuống đáy vực.Vậy mà đối phương lại đoán được ông ta sẽ quay lại và để lại một lá thư.Tại sao chuyện hai đứa con ông ta đều liên quan đến cô ta vậy?Mori Địch Luân mở phong thư ra. Trên đó không có lời gì khiêu khích, chỉ có một địa chỉ.Ánh mắt Mori trầm xuống, hỏi quản gia: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”“Chuẩn bị xong rồi!” Quản gia cắn răng nói.Có người thực sự rất muốn giết O’Neill và Suzanna! Đó là dồn ông ta vào chỗ chết.Cả gia đình Địch Luân đều chết, vậy ông ta sẽ phục vụ ai?Một người đã quen làm quản gia thì cả đời sẽ không làm việc gì khác ngoài quản gia, con cháu của họ thường cũng sẽ kế thừa nghề quản gia này.Gia đình họ đã làm quản gia cho gia đình Địch Luân trong nhiều thế hệ.Kết quả thế hệ của ông ta sẽ trở thành thế hệ cuối cùng sao?Bây giờ, ông ta muốn ăn thịt Hoa Chiêu.Cả hai người rời khỏi khách sạn, tìm đến địa chỉ trên thư.Theo sau bọn họ là đoàn lính đánh thuê nghe nói là lợi hại nhất thế giới được bọn họ dùng quyền lực gia tộc để thuê.Mori thấy địa điểm gặp mặt hóa ra là một biệt thự trên đỉnh núi, ông ta thì thầm với quản gia vài câu, quản gia tự đi truyền lại mệnh lệnh.Chút nữa, ngoại trừ hai người họ, không một ai được phép ra khỏi ngôi nhà này!Quản gia đẩy Mori đi vào, phía sau có mười tên vệ sĩ đi cùng.Sao ông ta có thể ngu ngốc đến chỗ hẹn một mình chứ?Bên ngoài, xung quanh còn được bố trí thêm mấy người, bộ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.Biệt thự trên đỉnh núi trông có vẻ đã xây dựng nhiều năm, bề ngoài hơi cũ kỹ, trong sân cũng bừa bộn.Nước trong bể bơi đã cạn, nhìn tổng thể không xa hoa mà hơi tồi tàn.Một nhóm người đang đứng trong sân.Hướng Tiền hoá thành người môi giới bất động sản đang giới thiệu về căn biệt thự cho khách hàng là Hoa Chiêu.“Thưa cô, thật ra tôi không kiến nghị cô mua căn nhà này bởi vì có người nói phong thủy của nó không được tốt lắm.” Hướng Tiền nói: “Ngôi nhà này được xây dựng bốn mươi năm rồi, đã qua bốn lần đổi chủ. Mỗi người chủ đều từng là doanh nhân giàu có. Kết quả là mười năm sau họ đều thua lỗ rồi bán nhà ra đi, cho nên cô hãy suy nghĩ lại.”Hoa Chiêu buồn cười nhìn anh ta: “Anh là người môi giới mà nói như vậy sao?”Vẻ mặt Hướng Tiền tự hào nói: “Vâng thưa cô, cô có thể ra ngoài hỏi tên của tôi. Tuy Hướng Tiền tôi yêu tiền nhưng là quân tử yêu tiền một cách đàng hoàng. Nhà tốt là tốt, không tốt là không tốt. Tôi không hề che giấu ưu điểm với khuyết điểm, mà sẽ nói tất với khách hàng và để họ tự cân nhắc.”Không giống như những người môi giới bất động sản khác, vì để bán nhà mà nhà có ma cũng thổi phồng lên là tốt.Kiểu “trung thực” của Hướng Tiền thực ra là nền móng cho sự phát đạt bây giờ của anh ấy.Hoa Chiêu nhìn biệt thự trước mặt, tuy căn nhà tồi tàn nhưng diện tích rộng mấy nghìn mét vuông, vị trí ở trên đỉnh núi cũng tốt, tầm nhìn đẹp.Dưới núi là biển mênh mông vô tận, sóng dậy ầm ầm, phong cảnh không gì sánh được.Còn về phong thuỷ có thể là do không có “chỗ dựa”, thật sự không tốt lắm.Nhưng Hoa Chiêu mỉm cười. Cô luôn là chỗ dựa cho người khác, cũng không có ai có thể là chỗ dựa cho nhà họ Diệp.Vì vậy, có người không giữ được căn nhà này nhưng cô nghĩ rằng cô có thể.Cô không thể nhưng Diệp Thần nhất định có thể, mệnh của anh chắc chắn đủ tốt…“Quyết định nó, anh cho tôi giá tiền thực tế đi.” Hoa Chiêu nói.Hướng Tiền vẫn hơi do dự, muốn thuyết phục nữa.Anh ta đã ở thành phố Hồng Kông lâu rồi, anh ta luôn tiếp xúc với phong thủy nên anh tin điều đó.Anh ta cũng hy vọng Diệp gia sẽ sống thật lâu.“Tôi sẽ tìm đại sư khác đổi phong thủy, nhất định không sao.” Hoa Chiêu cười nói.Nếu cô đã nói như vậy, Hướng Tiền cũng không khuyên nhủ nữa.Hơn nữa, anh biết Hoa Chiêu mua căn nhà này không phải để ở mà để giết người…Ở khách sạn thủ tiêu người rất phiền phức, cần phải có một nơi yên tĩnh cách xa đám đông…Liếc mắt thấy quản gia đang đẩy Mori Địch Luân đi vào.Hướng Tiền run sợ, đã bảo căn nhà này có tin đồn không hay rồi!Trước đây, nó chỉ làm mọi người phá sản nhưng bây giờ nó sắp biến thành nhà có ma! Quá ma quái!Trong miệng lại nói: “Căn nhà này đã bỏ trống hơn hai năm rồi mà vẫn chưa bán được. Tôi biết giá khởi điểm của chủ nhà. Trước đây, chủ nhà có chút quan hệ với tôi nên tôi sẽ coi như giúp anh ấy, không kiếm tiền từ cô, không thu phí môi giới của cô.”Nửa câu đầu là giả, nửa câu sau là thật. Anh ta nhất định không lấy phí môi giới của Hoa Chiêu.“Được, thoả thuận vậy đi, chúng ta mau làm thủ tục đi.” Hoa Chiêu nói.Hướng Tiền gật đầu, lấy thông tin mà cô đưa. Anh đi ngang qua Mori Địch Luân, anh tò mò nhìn ông ta một cái.Ông già này là ai? Ông ta bị què rồi còn bị Hoa Chiêu dụ tới giết, nhất định đã làm chuyện gì khiến mọi người căm ghét nhỉ?Đi nhanh thôi, tránh để mình dính máu!Hoa Chiêu đột nhiên nhớ ra trước đó ở ngoài cửa Mori đã ra mệnh lệnh, vội vàng ngăn cản Hướng Tiền: “Tôi còn có chuyện muốn làm phiền người địa phương như anh, anh đi sang bên kia chờ chút trước nhé.”Đối với người môi giới bất động sản, trước khi bán nhà, họ có thể hoá thành trợ lý riêng, yêu cầu họ làm bất cứ việc gì cũng được.Hướng Tiền “đi sang bên kia” với thái độ vui vẻ, anh ta đứng chờ trong chòi nghỉ mát của sân vườn.Anh ta có linh cảm nếu Hoa Chiêu giữ mình lại, vậy sắp có chuyện không tốt rồi…Hoa Chiêu cúi đầu nhìn Mori Địch Luân ngồi trên xe lăn, xúc động nói: “Mấy năm không gặp, tôi không nghĩ ông Địch Luân đã già đến như vậy, thật sự rất bất ngờ.”Trước đây, cô từng tham dự tiệc của nhà Địch Luân một lần và gặp trực tiếp Mori.Cô vẫn nhớ ông ta.Nhưng hiển nhiên Mori Địch Luân không nhớ ra cô.Trong lòng ông già này chỉ có sự nghiệp, không có phụ nữ, dù xinh đẹp cũng không.Ngược lại, quản gia vẫn nhớ và kể cho Mori việc Hoa Chiêu đã cứu O’Neill.Mori gật đầu. Giờ ông ta mới biết người phụ nữ bên cạnh Diệp Thư còn có mối quan hệ như thế này với O’Neill.Mori Địch Luân nói: “Theo lý mà nói tôi nên cảm ơn cô.”“Không có gì.” Hoa Chiêu nói.“Tôi cũng không nên nghi ngờ cô.” Mori Địch Luân nói tiếp: “Nhưng việc này là cô làm ra nhỉ.”Ông ta nhìn Diệp Thư ở bên cạnh Hoa Chiêu hỏi: “Tại sao? Tại sao các người làm chuyện này? Vì liên quan đến Tô Hằng sao?”Ông ta không muốn vòng vo nữa, ông ta hỏi thẳng Diệp Thư: “Mối quan hệ giữa cô và Tô Hằng là gì?”“Tô Hằng là ai?” Vẻ mặt Diệp Thư bối rối, cô ấy suy nghĩ một hồi mới nói: “Nhà tôi không có họ hàng họ Tô, tôi cũng không có bạn tên là Tô Hằng.”Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thư không phải để trưng cho đẹp, Mori Địch Luân bị cô ấy làm cho mất hết tự tin.Nhưng ông ta vẫn không cách nào tin được hai người phụ nữ có tiền, có quyền lực lại vô duyên vô cớ hại con trai và con gái mình.“Tôi phát hiện con của cô trông rất giống người đàn ông này.” Mori Địch Luân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ông ta lấy bức ảnh của Diệp Thâm đưa cho Diệp Thư hỏi: “Cô và anh ta có quan hệ gì? Nếu cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho cô thuốc giải.”Hả?



Bạn cần đăng nhập để bình luận