Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 744 - Giết Gà Doạ Khỉ.



Chương 744 - Giết Gà Doạ Khỉ.



Chương 744: Giết Gà Doạ Khỉ.Mặt Diệp Thư lập tức đỏ lên, tức giận rồi đấy.Đồng thời cũng có chút xấu hổ.Những năm trước kia, cô thật sự đã viết rất nhiều thư cho Khổng Kiệt, trước ay sau khi kết hôn đều từng viết qua, cho đế một năm cuối cùng trước khi ly hôn cô mới dừng viết."Hắn như thế nào là chuyện của hắn, không liên quan gì đến tôi cả, dù sao trong lòng tôi đã không có hắn rồi." Diệp Thư nói thẳng.Lúc này đến phiên bà Khổng tức giận rồi."Cô là người phụ nữ độc ác ah, tình cảm nhiều năm như vậy nói vứt bỏ liền vứt bỏ hả? Cô đã quên các người lúc trước ở bên nhau tốt đẹp đến cỡ nào sao? Chỉ cần hắn về nhà, cô không bao giờ. . .""Đã đủ rồi!" Diệp Thư thực sự tức giận rồi: "Bà nói thêm một câu nữa, tôi cam đoan con của bà sẽ về nhà là ruộng đấy!""Cô. . . ." Cổ họng bà Khổng như bị ai bóp lạị, trừng mắt nhìn cô, lại thật sự không dám nói tiếp.Niềm hy vọng duy nhất của gia đình họ lúc này là Khổng Kiệt, mặc dù hiện tại hắn đã đưa ít tiền hơn cho gia đình nhưng hắn đã nói rằng khi trả lại hết tiền cho Diệp Thư, toàn bộ tiền lương của hắn đều giao cho bà ta.Hắn không bao giờ được về nhà để làm nông! Nếu không, gia đình bọn họ thật sự không thể nào xoay người nổi rồi."Đưa bọn họ đi." Hoa Chiêu nói ra.Vệ sĩ trong sân đều đã đến, bọn Lưu Minh hiện tại có bốn người, dễ dàng đem bà Khổng cùng Khổng Ni mang đi.Bà Khổng không cam lòng trừng mắt liếc Diêu Khôn.Không sợ, đợi ngày mai lại nói con trai bà ta tiếp tục đến.Diệp Thư là tức giận với bà ta, chỉ hù dọa bà ta mà thôi, đối với con trai bà ta, đoán chừng cô ta sẽ không nỡ làm như vậy.Chỉ cần Diệp Thư một ngày còn chưa kết hôn, bà ta sẽ không buông tha!Hơn nữa có bà ta ở đây, cô ta đừng nghĩ sẽ kết hôn!Khổng Ni cũng liếc nhìn Diêu Khôn vài lần, cô ta lại cảm thấy khác với mẹ mình, cô ta cảm thấy Diêu Khôn lớn lên đẹp trai hơn anh trai, khí phái hơn anh trai, hơn nữa vừa nhìn đã biết rất có tiền. . . .Năm nay cô ta đã hơn 20 tuổi, còn chưa gả ra ngoài đây này.Trước kia vẫn có người đến trong nhà cầu hôn cô ta, cho dù cô ta như vậy, cũng có người khen ngợi thành một bông hoa, nói là có phúc khí.Nhưng từ khi nhà gạch đổi thành nhà đất, đã không còn ai đến nhà làm mai nữa.So với mẹ mình, cô ta càng hi vọng Diệp Thư và anh trai lại một lần nữa trở về bên nhau, bằng không thì, khả năng cô ta cả đời này cũng không gả ra được!Khổng Ni đột nhiên ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu kêu khóc: "Chị dâu! Trước kia đều là lỗi của em, là em cùng mẹ đã chọc cho chị tức giận, không liên quan đến anh trai! Về sau bọn em sẽ cách xa hai người đấy, không bao giờ sống cùng với hai người, chị hãy tha thứ cho anh trai em đi!"Cô ta đột nhiên dùng sức, cơ thể hơn 100 cân, người đang kéo cô ta nhất thời chủ quan đã không nắm chặt được nữa phải buông tay.Cô ta liên tục đá và khóc thét lên, trong miệng còn nói trước kia Diệp Thư và Khổng Kiệt tốt với nhau như thế nào.Ba vệ sĩ vây quanh cô ta muốn nâng lên, nhưng không kéo nổi cô ta.Cảnh tượng thật xấu hổ và ngượng ngùng.Biểu cảm của hai ông cháu Diêu gia đông cứng lại, bọn họ đã từ rất lâu rồi chưa thấy qua người đàn bà nào chanh chua như vậy rồi.Hoa Chiêu đột nhiên tiến lên, nắm lấy cánh tay Khổng Ni, kéo cô ta đi như một con búp bê bị xé rách.Chút sức nặng này đối với cô căn bản không tính là gì cả.Mấy người Lưu Minh thở phào, nhanh chóng xách bà Khổng đuổi kịp.Ra cửa lớn, Hoa Chiêu trực tiếp đem người nhét lên ô tô, nói với Lưu Minh: "Đưa bọn họ trở về, thuận tiện nhìn một chút, chờ tôi đến xử lý tiếp.""Vâng." Lưu Minh lập tức lái xe đi nha.Ô tô lái rất nhanh, bà khổng và Khổng Ni cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi qua nên không dám lộn xộn, càng không dám nhảy xe.Hoa Chiêu trở lại trong sân, thấy bầu không khí đã dịu đi.Diệp Danh đang cùng Diêu Lâm nói chuyện phiếm, trên mặt hai người đều là nụ cười tự nhiên, quả thực vui vẻ hòa thuận, giống như vừa rồi hai người kia chưa từng xuất hiện vậy.Đều là cao thủ.Hoa Chiêu nhìn thoáng qua rồi cười nói với Diệp Thư cùng Diêu Khôn: "Đi, chúng ta đến hậu viện, nhìn mấy cây hoa lan em trồng, ngày hôm qua đã bắt đầu nở rồi, đặc biệt xinh đẹp."Hai người không nói gì, tự nhiên làm theo.Khu vườn sau nhà tuy Hoa Chiêu đã không chăm sóc hai năm nhưng vẫn phát triển tốt và đang phát triển mạnh, mọi loài hoa quý đều ngoan cường mà phát triển như cỏ dại.Đưa người tới vườn hoa, Hoa Chiêu lập tức rút lui.Cô muốn tạo cơ hội để cho hai người trò chuyện, đem chuyện vừa rồi nói cho rõ ràng.Tuy đã là chuyện quá khứ rồi, nhưng Hoa Chiêu cảm thấy Diệp Thư vẫn nên giải thích một chút.Những người đang yêu cuồng nhiệt đều không có lý trí.Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Diệp Thâm có vợ trước, còn đến náo loạn như vậy, nói cái gì mà bọn họ trước kia yêu nhau thế nào, cô dù không tức chết cũng phải để Diệp Thâm ngủ trên sàn nhà một tháng!Không giải thích với cô cho rõ ràng và đem cô dỗ dành cho tốt thì còn chưa xong đâu.Cô vụng trộm trốn đến trong phòng, nghe góc tường.Diêu Khôn quả nhiên rất để ý, bất quá phương thức biểu hiện của hắn không phải là tức giận, mà là làm nũng.Chưa nói được hai câu, Diêu Khôn đã nắm lấy Diệp Thư muốn này muốn nọ, muốn cô ấy về sau cũng phải viết thư tình cho hắn, cũng phải nấu cơm cho hắn, cũng phải giặt quần áo cho hắn, đương nhiên hắn cam đoan là thỉnh thoảng thôi đấy, thể hiện một chút ý tứ là được.Trong nhà nhiều người giúp việc như vậy, hắn cũng không nớ để cho cô ấy vất vả.Cô ấy còn phải chọn quần áo cho hắn mỗi ngày. . . Vân vân và vân vân.Diệp Thư rất nhanh đã cười rộ lên, đã quên chuyện không thoải mái vừa rồi. Diêu Khôn yêu cầu gì cô ấy đều đáp ứng.Hoa Chiêu sờ sờ lên da gà đang nổi đầy trên người, không nghe nổi rồi.Cô đến tiền viện tìm Diệp Danh, trực tiếp cắt đứt chủ đề của anh cả và Diêu Lâm: "Người Khổng gia anh định xử lý như thế nào? Không thể để cho bọn họ tiếp tục ở lại thủ đô, bằng không thì với cách làm người của bà Khổng kia, khẳng định còn có thể đến gây chuyện."Diệp Danh liếc nhìn Diêu Lâm nói ra: "Anh định lát nữa đi tìm Khổng Kiệt nói chuyện, để cho hắn mang theo người nhà lập tức rời đi.""Nếu như hắn không làm được thì sao? Em phát hiện hắn có chút là con trai ngoan của mẹ." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh nhướn mi, tuy là lần đầu tiên nghe nói đến từ "con trai ngoan của mẹ" này, nhưng anh hiểu được.Thật sự rất chuẩn xác. . ."Anh cũng không chỉ cùng hắn nói chuyện." Diệp Danh lại nhìn Diêu Lâm nói ra: "Khổng Kiệt gần đây đang ở thời kỳ mấu chốt, có thể tiến lên một bước, cũng có thể rẽ một đường khác, con đường này là một mảnh bầu trời không thể phát triển."Sợ Diêu Lâm nghe không hiểu, anh lại nói chuyện càng trực tiếp hơn: "Cháu định để cho hắn về quê."Diêu Lâm. . . . Ông nghe hiểu rồi, Diệp Danh đây là giết gà dọa khỉ, cho ông xem.Người đối với Diệp Thư không tốt, hắn thu thập rất dễ dàng.Ông không tỏ thái độ gì, ông cũng không sợ hãi, bọn họ thật sự chưa từng nghĩ sẽ bắt nạt Diệp Thư.Bất quá về sau sẽ đối với Diệp Thư càng tốt hơn. . . .Hoa Chiêu cười cười, rất hài lòng với cách Diệp Danh xử lý Khổng Kiệt.Không có cây to Khổng Kiệt này, xem người Khổng gia còn có thể nhảy nhót thế nào!"Em đi làm cơm, buổi trưa hôm nay ăn một bữa thịnh soạn." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh ăn cơm trưa xong rồi rời đi, chuyện Khổng Kiệt phải xử lý sớm chút, anh sợ bà Khổng ngày mai còn tới nữa.Cho nên hôm nay phải đưa bọn họ đi ngay.Nhưng anh cũng không trực tiếp đi tìm Khổng Kiệt, anh gọi điện thoại về quê Khổng Kiệt, để cho người ta đi điều tra người nhà của hắn.Chuyện này không điều tra thì thôi, điều tra xong lại có kết qua vô cùng kinh ngạc.Mấy người anh em của Khổng Kiệt, những năm trước kia làm chuyện xấu cũng không ít. Trộm cướp thì không có, nhưng mấy chuyện như gây hấn, tụ tập đánh bạc, quan hệ nam nữ loạn lại không ít.Nguyên một đám đều không sạch sẽ.Nhưng bất cứ khi nào có chuyện náo loạn, đều bị Khổng gia đưa tiền hoà giải rồi.Mấy năm gần đây không như trước rồi, bọn hắn vậy mà vẫn không trung thực, đã đánh nhau ẩu đả vài lần.Nhưng người trong thôn đều vì nể mặt Khổng Kiệt mà đều xử lý rất nhẹ.Hiện tại, Diệp Danh muốn lôi chuyện cũ ra rồi.Anh cùng Khổng Kiệt nói chuyện ngược lại rất bình thường, chỉ nói cho Khổng Kiệt biết mẹ cùng em gái của hắn đi qua gây chuyện với Diệp Thư, làm cô ấy khó chịu nổi rồi, lại nói hắn lập tức đem người đi.Khổng Kiệt cũng phân rõ phải trái, xế chiều hôm đó đã đem người đưa lên xe lửa trở lại quê quán rồi.Sau đó hắn đã nhận được hình phạt từ bên trên vào ngày hôm sau.Bởi vì hắn không quản thúc được người nhà, lại để cho bọn họ ỷ vào hắn mà bắt nạt người dân quê nhà, hiện tại nhiều người bị hại đã báo cáo lên trên, nên bên trên quyết định sẽ xử lý nghiêm hắn.Tiến lên một bước là không thể nào, vốn có nhiều đơn vị có thể chọn để chuyển nghề cũng không còn, hắn "Một thân nhẹ nhàng" mà quay trở lại quê quán rồi.Lúc về đến nhà, vừa vặn gặp phải bà Khổng đang lôi kéo một đại gia đình hơn mười miệng ăn, muốn đến thủ đô tìm Diệp Thư.Mấy người em của Khổng Kiệt cũng đã bị xử lý, bị bắt đi lao động mấy tháng.Trong nhà chỉ còn lại phụ nữ cùng trẻ nhỏ.Bà Khổng muốn đến thủ đô tìm Diệp Thư hỗ trợ, thuận tiện cho các bà ở nhờ.Ngày đó bà ta đến đi vội vàng, cũng không rõ căn nhà lớn kia là của ai đấy.Bất quá có lẽ là của Diệp Thư đấy, Diệp gia lợi hại như vậy, Diệp Thư còn có tiền, nghe nói lúc xuất ngoại lại buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, có một căn nhà lớn là rất bình thường.Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Hiện tại mẹ chồng cũ gặp nạn, cô ta giúp đỡ một chút là nên làm đấy.Nếu không giúp đỡ thì cô ta chính là người không có lương tâm.Bà ta sẽ làm loạn, cho đến khi đối tượng của cô ta chạy mất mới thôi.Nhìn thấy Khổng Kiệt trở về, người Khổng gia đều giật mình."Tại sao con trở về rồi?" Bà Khổng có chút chột dạ mà hỏi thăm.Chuyện mà mấy đứa con trai khác làm, bà ta căn bản không dám cho Khổng Kiệt biết.Khổng Kiệt rốt cuộc đã xác định, hắn trở về, không chỉ là vì anh em. . . Không, không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là Diệp gia muốn cho hắn một bài học.Hắn cũng xác thực nên bị dạy dỗ như vậy.Nhìn người trong nhà, đã biến thành bộ dáng gì rồi?"Ai dám đi ra khỏi cánh cổng này, về sau cũng không phải là người nhà họ Khổng nữa, thích đi đâu thì đi, tôi sẽ không xen vào nữa, tôi cũng không cần quan tâm nữa." Khổng Kiệt nói ra.Bà Khổng sững sờ, muốn há mồm."Kể cả mẹ." Khổng Kiệt nhìn bà ta nói ra: "Mẹ thực sự cho rằng Diệp gia là bùn dễ nặn hay sao? Nếu mẹ thật muốn đi gây chuyện con cũng mặc kệ, bất quá đến lúc đó phải vào tù cùng mấy đứa em lao động cải tạo, con cũng không có biện pháp, không thể đưa mẹ ra nổi."Bà Khổng kinh ngạc, thế mới biết các con gặp chuyện không may là do người Diệp gia giở trò quỷ, lập tức làm loạn, càng muốn đến thủ đô rồi."Có còn vương pháp nữa hay không! Mẹ đi tố cáo bọn hắn!" Bà Khổng hô."Mẹ cứ đi tố cáo a, bọn hắn phạm những tội kia, cũng đủ xử bắn rồi." Khổng Kiệt vô lực nói.Đây là một thời đại rất khó nói, trên đường cái cưỡng hôn lên mặt một người phụ nữ xa lạ cũng đủ để xử bắn rồi. Mà mấy người em kia của hắn lại có thể hôn lên mặt mấy người phụ nữ.Đây là do Diệp gia không sống chết truy cứu, nếu quyết tâm truy cứu thì hôm nay cũng có thể cho bọn hắn chết bảy lần rồi.Bà Khổng cũng biết điểm ấy, lại nhìn biểu cảm của con trai, lập tức hoảng sợ mà trung thực rồi....Hoa Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi vài ngày, đem ông nội dỗ đến vô cùng cao hứng đấy, cũng làm cho ông ấy không kích động nữa, tâm tính bình thản rồi, mới quyết định nói cho chuyện về bà nội.



Bạn cần đăng nhập để bình luận