Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 293 - Bắt Đầu Kinh Doanh.



Chương 293 - Bắt Đầu Kinh Doanh.



Chương 293: Bắt Đầu Kinh Doanh.Người Văn gia cuối cùng không đạt được cái gì, hầm hừ mà bước đi.Trước khi đi, Bà Văn còn mang theo một túi đồ ăn, đều là những đồ gọi là "Trong tủ lạnh không có cái gì".Bà Văn vừa tiến vào nhà liền thu thập tốt cất riếng ra rồi, trong tủ lạnh tự nhiên không còn có cái gì nữa, còn lại đấy, bà ta cũng định hôm nay đều ăn hết.Vợ chồng con gái bao nhiêu ngày cũng không đến thăm bà ta một lần, bà ta liền nhân nhượng bọn hắn, chủ động tới thăm bọn hắn, con gái cũng hiếu thuận, bà ta đến nhà ai thời điểm ra đi đều không bao giờ đi tay không.Đương nhiên nhà ai này là chỉ hai đứa con gái.Hai đứa con trai cùng bà ta ở một chỗ, con trai trưởng vừa mới có nhà, nhà chỉ có bốn bức tường vẫn chờ bà ta giúp đỡ đây này.Diệp Danh sớm biết tính tình của bà ta như vậy, cũng không để ý.Người Văn gia đi, Văn Tịnh vẫn ngồi ở ghế không động. Cô ta cái gì cũng nghe không được, nhìn không thấy rồi, trong đầu cô ta chỉ có câu nói vừa rồi của Diệp Danh "Con rất thích đứa nhỏ".Diệp Danh đem người đưa đến dưới lầu, đưa mắt nhìn bọn hắn ra khỏi đại viện, mới quay người lên lầu.Thấy Văn Tịnh vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên đó, ánh mắt anh tối lại, không có giống trước kia đi qua dỗ dành cô ta, mà là tự nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, em buổi chiều không đi làm sao? Cái bàn cứ để lại đây, hai ta ai tan tầm sớm thì người đó thu thập a."Nói xong muốn rời đi, chợt nhớ tới trong túi có một bình rượu thuốc quý, không thích hợp mang đến đơn vị, liền móc từ trong túi ra.Màu xanh lục lộ ra sức sống tươi mới khiến người ta muốn nếm thử.Theo lời mẹ anh nói, anh không nhịn được lấy cốc của mình ra, rót một cốc nước lọc rồi nhỏ 2 giọt vào đó.Nước trong cốc chuyển sang màu xanh lục.Anh uống ly nước này như trà, và cảm thấy trên đời không có loại trà hay rượu ngon như vậy.Văn Tịnh đã tỉnh hồn lại, nhìn hết thao tác của anh, nhất thời bỏ qua đau lòng một bên sợ hãi, hỏi: "Anh uống cái gì vậy?"Diệp Danh nắm cái chai, nhìn nhìn cô. Không thể nói cho cô biết đây là Hoa Chiêu cho đấy, bằng không thì cô có thể đem đổ đi.Trước kia, đổ thì rồi, cũng chỉ là một lọ rượu thuốc. Nhưng hiện tại, cảm nhận được toàn thân ấm áp, anh không nỡ rồi."Không có gì, mẹ có một lọ rượu thuốc, phân cho anh đấy." Anh nói. Văn Tịnh bị dị ứng cồn, không uống rượu, anh cũng không cho cô nếm thử."Nha." Văn Tịnh hai mắt nhìn cái chai trong tay anh, trong lòng một chút cũng không tin.Xem cô là đồ ngốc sao? Anh là từ nhà Hoa Chiêu trở về đấy! Miêu Lan Chi có vật gì tốt, chỉ biết chờ bọn hắn cuối tuần về nhà mới đưa cho bọn hắn mang đi, sẽ không nhân tiện đến nhà ai, rồi mới đưa cho anh.Diệp Danh cũng hiểu được lấy cớ này không thế nào tốt được, nhưng anh nói như vậy rồi, Văn Tịnh nên biết anh có ý tứ gì.Lúc cô không để tâm vào chuyện vụn vặt cũng là người thông minh.Diệp Danh đem cái chai cẩn thận mà cất trong tủ trong phòng ngủ, sau đó vội vàng đi làm.Cũng không có an ủi Văn Tịnh lấy một câu.Văn Tịnh không tin anh không nhìn ra mình thương tâm khổ sở!Anh… Cố ý đấy... Anh thật sự không thích cô... Anh thậm chí thật sự chán ghét mà vứt bỏ cô...Vì cái gì? Không phải là vì con sao?Đều là vì Hoa Chiêu!Cô đến bên tủ, lấy ra chai rượu thuốc, nhìn chằm chằm vào chai rượu, muốn đập tan thành từng mảnh!Nhưng cô biết rằng cô không thể.Điều đó sẽ chỉ khiến Diệp Danh càng thêm ghét cô.......Trong ngày hôm sau, Hoa Chiêu đến ga xe lửa với mẹ và mấy đứa em của mình. Nhà của họ chỉ cách ga xe lửa miền Tây khoảng 2 km, chỉ cách vài trạm dừng xe buýt, đi bộ cũng không xa lắm.Chỉ bán lối vào rạp chiếu phim là không hợp lý, lối vào rạp chiếu phim chỉ đông về đêm, còn ban ngày cũng chỉ như thế.Các cô không thể luôn đi bán vào buổi tối, trời càng ngày càng lạnh rồi.Họ đã đi ngang qua ga xe lửa trước đó, nhưng lúc đó không ai có ý định quan sát xem xung quanh có bán gì không.Thoạt nhìn, có khá nhiều trong góc.Nhưng hầu hết chúng được bán để ăn, chẳng hạn như chè trứng, hạt vừng, và bánh hấp.Nhà ga có rất nhiều người đến đợi ở đó trước một ngày để chờ tàu, bọn hắn không nỡ ở trọ, mà ở ngay tại phòng chờ cố qua một đêm, ăn uống chính là thị trường lớn rồi.Hoa Chiêu biết rõ hiện tại những người đi ra ngoài cơ bản đều là kẻ có tiền, đợi đất nước mở cửa rồi, thoải mái đi lại rồi, thị trường có thể càng ngày càng lớn.Cũng có một ít chuyện Trương Quế Lan nhìn không rõ đấy, nhưng hiển nhiên không phải đến ngồi xem mọi người ở bốn phía đi lại, thỉnh thoảng liền ngắm một vài người ở đằng trước, đi qua nói nhỏ nói hai câu.Có người khoát khoát tay thẳng đi rồi, có người lại cùng những người này đi đến một nơi bí mật.Hoa Chiêu biết rõ đây là làm “mua bán lớn".Các loại phiếu vé, các loại vật phẩm khan hiếm, cái gì xe đạp, đồng hồ, TV, ở đây đều có người bán.Những người đi tàu đều là cán bộ đi công tác, nhiều cán bộ đi công tác nơi khác thường muốn mang về những thứ ngon mà ở quê không mua được.Đây đều là những khách hàng chuẩn rồi. Một người muốn mua và người kia muốn bán. Giao dịch ở đây thực sự là ngươi tốt ta tốt mọi người khỏe.Tất nhiên, có rất nhiều kẻ lừa đảo ở đây, vì vậy phải dựa vào chính mình cảnh giác cao độ rồi."Không phát hiện ai bán hạt hướng dương a." Trương Quế Lan có chút thấp thỏm nói."Không có cũng không có sao, mẹ xem ở đây quản cũng không nghiêm, bán cái khác cũng không có việc gì, bán chút hạt hướng dương thì làm sao?" Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa những người này bình thường đều tới sơm mấy giờ để chờ xe, lúc chờ e rằng còn trò chuyện, ăn chút hạt cũng thật tốt. Càng chủ yếu chính là, những người này so với mấy người trẻ đi xem phim có tiền hơn.""Được a, dù sao cũng nhàn rỗi, ban ngày mẹ sẽ tới đây, buổi tối lại đi rạp chiếu phim." Trương Quế Lan nói ra.Cô chính là muốn đến xem ở đây quản có nghiêm không, không nghiêm, cô an tâm.Khi trời đã xế chiều, công việc kinh doanh của Trương Quế Lan đã bắt đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận