Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1545 - Hiếm khi lại nhút nhát



Chương 1545 - Hiếm khi lại nhút nhát



Chương 1545: Hiếm khi lại nhút nhátHoa Chiêu lắc đầu: “Em không có nói cô ta đang sống tốt... Nhưng tin tức được gửi về trước đây không phải như vậy.”“Cô ta đã sinh con, lại có bản lĩnh, có thể giúp đỡ người đàn ông đó trong sự nghiệp, được coi trọng, ai biết được cuộc sống bên trong lại như này.” Hoa Chiêu nói.Vừa hay tin, Diệp Đan đã tìm được một ông chủ giàu có và sinh được một cậu con trai, ai cũng cho rằng họ đang trải qua những ngày tháng hạnh phúc.Kết quả lại luôn bị quát nạt, xem ra cũng chẳng có địa vị gì.Diệp Thư lắc đầu: “Đều do cô ta tự lựa chọn, vốn dĩ những ngày tháng trước đó đẹp như vậy, mà lòng tham luôn không đủ.”Tiểu thư nhà họ Diệp, công việc đàng hoàng, có chồng con, nếu cố gắng hơn nữa thì có nhà có xe, mọi chi phí của con cái kể cả cưới hỏi đều do gia đình lo liệu, không có gì phải lo lắng.Lưu Nguyệt Quế còn hài lòng không hết.Kết quả Diệp Đan lại không biết điều, làm loạn như vậy.Cậu thiếu niên kia trở lại bàn với Diệp Đan, lại đánh nhau với cậu bé.Hoa Chiêu nhìn thấy cậu ta lén nhéo cậu bé dưới gầm bàn, cậu bé liền òa khóc.Ồn ào đến nỗi người trong bàn không thể ăn nổi, những người xung quanh lại thỉnh thoảng nhìn qua.Người đàn ông bất mãn dạy dỗ Diệp Đan, hùng hùng hổ hổ, cơm cũng không ăn nổi nữa.Hai người ngồi cùng bàn cũng đứng dậy.Người đàn ông vội xin lỗi, người cùng bàn cũng mau chóng rời đi.Hoa Chiêu nghe thấy hai người kia rời đi nói áo khoác da, áo phao gì đấy.Khi đi ngang qua, cậu thiếu niên kia lại liếc nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thư, Trương Quế Lan cũng không chút khách khí nhìn lại.Cậu thiếu niên đó lại không hề sợ hãi, làm mặt quỷ với Trương Quế Lan rồi mới rời đi.“Đây là loại người gì thế! Sao lại đáng ghét như vậy chứ! Mới có tí tuổi đầu, đã biết ngắm gái đẹp rồi.” Trương Quế Lan tức giận mắng thầm.Trước đó Hoa Chiêu và Diệp Thư không nói rõ đó là ai, bà cũng không nghe ra.“Diệp Đan.” Hoa Chiêu đáp.“Hả?” Trương Quế Lan kinh ngạc, vội đứng lên nhìn theo bóng dáng của Diệp Đan.Nhìn thấy cô ta đang ôm đứa trẻ đi bên cạnh người đàn ông bụng phệ, yên lặng giống như bảo mẫu.Đúng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên kia thò tay xuống bóp mông Diệp Đan.Diệp Đan chỉ lườm cậu ta một cái, dời đi chỗ khác, cũng không có đánh mắng cậu ta.Dường như loại chuyện này rất bình thường.“Đây, đây, đây!” Trương Quế Lan ngây người.Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng nhìn thấy, nhất thời không biết nói gì.Cuộc sống này nhiều chuyện thật đấy“Ai ya.” Cuối cùng Trương Quế Lan lại thở dài một hơi.Không phải chuyện của bà.Bà quay lại ngồi xuống bàn ăn cơm với hai người.Ngày đông ở Bằng thành không lạnh cũng không nóng, không đón không khí lạnh, gió biển thổi rất dễ chịu.Hóng gió biển, uống bia, ăn hải sản, trải qua những ngày như vậy thật thoải mái.Nếu bây giờ có thể ôm thêm một đứa cháu có phải càng tốt không.Trương Quế Lan hỏi Hoa Chiêu: “Chuyện của Đại Vĩ thế nào rồi?”Trước đó bà rời đi sớm, không biết Uông Phi Phi tự cắt tay mình sau đó hãm hại Đại Vĩ.Hoa Chiêu kể lại cho bà nghe một chút.Trương Quế Lan sợ hãi một lúc, bà còn nghĩ có thể chọn Uông Phi Phi làm con dâu cũng không tệ.“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng... Mắt nhìn người của mẹ không giỏi bằng của con, sau này hôn sự của Đại Vĩ chắc phải dựa vào con rồi.” Trương Quế Lan nói.“Dựa vào con thì cũng được thôi, nhưng tìm được đối tượng phù hợp thì phải dựa vào chính nó rồi.” Hoa Chiêu nói.“Được rồi được rồi, mẹ biết ý con muốn nói rồi, không tìm đối tượng cho nó nữa được chưa.” Trương Quế Lan đáp.Giới thiệu đối tượng cho người khác thật sự không phải là một việc tốt, đến bây giờ thỉnh thoảng bà vẫn hối hận, nếu không phải lúc trước bị ép gả cho Lưu Hướng Tiền, không biết cuộc sống của bà bây giờ sẽ như thế nào.“Ai ya, đừng nhắc tới mấy chuyện phiền lòng đó nữa, dì thấy sắc mặt của Diệp Thư không tệ, điều trị ổn rồi sao?” Trương Quế Lan hỏi.“Vâng ạ, cháu khỏe rồi, thật vui!” Diệp Thư đáp.Cô ấy có cảm giác sống sót sau đại nạn, mọi thứ cô ấy nhìn thấy đều thuận mắt, đều vui vẻ.Ngay cả nghĩ tới Diêu Khôn cũng không cảm thấy tức giận.Còn bắt đầu thấy thương xót cho anh.“Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc trước, chị cảm thấy thật quá đáng... Khi nào thì anh ấy đến? Chị muốn xin lỗi anh ấy, còn chuyện ly hôn, có thể tạm thời không nhắc tới nữa nhỉ?" Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu.“Còn chưa bắt được nội gián của công ty, rốt cuộc bọn họ đã dùng quan hệ gì, từ hợp đồng đến sản xuất đều lừa Diêu Khôn, em và chị nhất định phải điều tra rõ ràng.” Hoa Chiêu nói: “Nếu không chuyện tương tự sẽ xảy ra một lần nữa.”Diệp Thư gật đầu, kiếm tiền quan trọng hơn, chồng để vài ngày nữa gặp cũng không sao...Ba người ngồi trên bờ biển tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, chém gió chỗ này chỗ kia, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó.Ngoài Diệp Thư không thể uống rượu ra, Hoa Chiêu cũng uống vài lon bia tận hưởng sự thoải mái hiếm có này.Hôm nay hai người nghỉ ngơi trên bờ.Qua ngày hôm sau, Diệp Thư lại kéo Hoa Chiêu đi mua sắm.Lần này cô ấy muốn mua một ít đặc sản mang về thủ đô, còn mang cả về Mỹ.Đợi đến khi độc trên người cô ấy được giải hoàn toàn, nếu Diêu Khôn không quay về, cô ấy sẽ đến tìm anh.Cô ấy phải về nhà, bây giờ cô ấy rất muốn gặp anh, hàn gắn quan hệ với anh ấy.Đồ Hoa Chiêu muốn mua còn nhiều hơn.Dọc theo bờ biển vẫn còn nhiều đồ tốt, sau này khó mà có thể mua được.Cá đù vàng lớn ngoài tự nhiên, bào ngư lớn, tất cả các loại keo bong bóng cá quý giá, dược liệu cá ngựa, cô muốn thu thập hết.Có những thứ tốt này, sau này có tiền có lẽ cũng không thể mua được.Mà đặc biệt mấy đồ ở đây còn rất tươi, Hoa Chiêu bắt đầu càn quét các bến tàu lớn.Gặp thuyền nào cũng dừng lại mua.Không chỉ mua cá dù vàng lớn hoang dã mà còn thu mua các loại thủy hải sản như ghẹ lớn, tôm biển, đủ loại hải sản cũng không buông tha.Chất lượng nước biển bây giờ tốt hơn nhiều so với chục năm sau, mọi thứ đều tươi hơn.Hoa Chiêu cũng không ghét bỏ mùi hôi tanh của cảng, vì vậy cô ở lại đây cả ngày, trả tiền cho bất kỳ thuyền đánh cá nào cô nhìn thấy, sau đó để họ đưa đồ đến cảng cho cô.Ở đó cô có một nhà kho lớn, còn có những ngư dân quen thuộc luôn túc trực để giúp cô thu gom hải sản cho vào kho.Sau đó Hoa Chiêu vận chuyển một số ra ngoài với danh nghĩa phân phối chúng cho các nhà hàng và nhà máy thực phẩm khác nhau.Còn lại đều được đưa vào không gian.Cơ bản đều là tự cô làm, không sợ bị người khác phát hiện.Diệp Thư không có kiên nhẫn đi vòng quanh bến tàu với cô, hai người chia nhau ra ai làm việc người đấy.Sức khỏe của cô ấy ngày càng tốt hơn, số lượng vệ sĩ xung quanh cô ấy cũng tăng gấp đôi nên Hoa Chiêu có thể yên tâm để cô ấy đi mua sắm một mình.Hôm nay nhà kho lại sắp đầy, vì vậy Hoa Chiêu đã đến để sắp xếp một chút.Đột nhiên, điện thoại di động của Giản Bạch có người gọi tới.Hiện tại vệ sĩ của Hoa Chiêu ai cũng có một chiếc điện thoại bộ đàm.Giản Bạch nghe được vài câu sắc mặt lập tức thay đổi, vội vào trong tìm Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận