Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 858 - Ngày Kết Hôn Đã Định Rồi Sao?



Chương 858 - Ngày Kết Hôn Đã Định Rồi Sao?



Chương 858: Ngày Kết Hôn Đã Định Rồi Sao?Nhiệm vụ của cô ta, chính là gả cho người đàn ông trước mắt này, mặc kệ thật hay giả. Ngăn chặn hắn, đem hắn giữ lại chỗ này.Ngay từ đầu, cô ta còn có chút cự tuyệt đấy.Nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, cô ta phát hiện người đàn ông này thật sự không giống người thường, hoàn toàn khác với những người đàn ông mà cô ta đã tiếp xúc qua…"Tôi thấy anh thuận mắt, tôi cảm thấy anh phù hợp, tôi thích anh." Suzanna nói.Cô ta nói rất thản nhiên lại trực tiếp, biểu lộ cũng không thể bắt bẻ.Hoa Chiêu cũng không rõ đây là lời nói thật hay lời nói dối.Diễn viên quả nhiên lợi hại, cô lại thêm một sư phụ!"Tôi thấy cô không vừa mắt, tôi cảm thấy cô không thích hợp, tôi không thích cô, được chứ?" Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu. . . . .Suzanna. . . . .O'neill. . .Quản gia. . . . .Vệ sỹ. . . . .Lời này cũng quá độc ác!Hắn sao có thể nói với tiểu thư Suzanna xinh đẹp loại lời này! Hắn có phải là bị mù rồi không!Ngực Suzanna lên xuống kịch liệt, cô ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!Cô ta nhất định phải có được hắn! Để cho hắn chịu trách nhiệm vì những lời đã nói hôm nay!Cô ta muốn hắn quỳ gối trước mặt cô ta mà sám hối!"Tô, anh sẽ phải hối hận." Suzanna nói ra."Quản gia, mở cửa." Cô ta lại nói.Quản gia nhìn tiểu thư, lại nhìn Tô Hằng, phất phất tay với vệ sỹ.Mấy người vệ sỹ hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm, xoa ngón tay, chờ tiểu thư thay đổi chủ ý, chỉ cần tiểu thư ra lệnh một tiếng, bọn hắn có thể đem người đàn ông này đánh một trận, đập dẹp!Nhưng đợi vài giây cũng không thấy mệnh lệnh mới, mấy người vệ sỹ đành phải không tình nguyện mà mở cửa.Diệp Thâm cũng không nghĩ sẽ khinh địch như vậy mà rời đi, anh kỳ thật không muốn đi. . . . Anh vẫn chờ chọc giận Suzanna, để cho tình cảnh trở nên xấu hổ, làm cho Hoa Chiêu không thể ở lại được nữa, cùng anh rời đi.Tình cảnh này đã rất xấu hổ rồi.Hoa Chiêu đứng lên: "Tôi đi trước, chuyện chiếc xe hôm nào lại nói sau.""Không cần!" O'neill lập tức đẩy bác sỹ gia đình ra vad đứng lên: "Xe ở ngay trong bãi đỗ xe, cô đi theo tôi là được, chọn rất nhanh!"Diệp Thâm đã đứng lên, không thể không đi.Bằng không thì chẳng phải là trở thành đã nghiện còn ngại?Hoa Chiêu nghe thấy ba chữ bãi đỗ xe, cũng gật đầu: "Được rồi."O'neill lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn lại sửa miệng: "Xe rất nhiều, đoán chừng cô sẽ phải chọn lựa cả buổi, thậm chí vài ngày."Cô có tìm hiểu về ô tô không? Khẳng định cô cũng không hiểu rõ, tôi đặc biệt thích ô tô, rất vinh hạnh có thể vì cô mà giảng giải chút."Cả ba người lần lượt bước ra khỏi biệt thự và đi về phía một tòa nhà riêng bên cạnh.Đó là một bãi đậu xe trong nhà khổng lồ, chỉ liếc nhìn đã thấy có hơn chục chiếc ô tô đang đậu."Xem, xe của tôi ở bên kia." O'neill chỉ tay.Hoa Chiêu nhìn sang, ở bên trong cùng có hơn mười chiếc xe thể thao đủ mọi màu sắc.Đỏ, vàng, xanh, và thậm chí cả hồng.Bất quá không thể không nói, mỗi chiếc đều rất đẹp.Thẩm mỹ của cậu nhóc này thực sự tốt, còn khá rộng rãi.Diệp Thâm đứng ở cửa ra vào, vị trí này có hơn chục chỗ đậu xe miễn phí, xe của khách thường đậu ở đây."Tạm biệt." Diệp Thâm quay đầu lại, nói với O'neill, như thể duy trì phép xã giao cuối cùng."Ah, tạm biệt."Thái độ của O'neill rất bình thường, căn bản không coi anh như một người anh rể tương lai chút nào.Thậm chí vừa rồi anh "Xỉ nhục" Suzanna, hắn cũng không để ý.Căn bản không thèm để anh vào mắt.Ánh mắt Hoa Chiêu trầm xuống, đây cũng không phải là thái độ của một thân sĩ nên có.Quả nhiên, em trai của diễn viên, cũng không phải là tân binh."Đi thôi, chúng ta đi chọn xe!" O'neill vui sướng mà thúc giục nói.Lần này hắn đã có kinh nghiệm, không động chân động tay nữa.Diệp Thâm nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đảo qua Hoa Chiêu, lúc này, không đi không được rồi.Nhưng để một mình vợ ở chỗ này, anh lo lắng.Tên nhóc này tâm tư không đứng đắn.Mà Địch Luân gia, cũng không phải vùng đất hiền lành.Đột nhiên, lỗ tai anh khẽ động, đứng yên vài giây, trong lòng lại thở phào."Đã làm tổn thương chị gái cậu thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể cùng cô ấy làm bạn bè." Diệp Thâm tìm lời nói."Tốt tôi đã biết." O'neill vẫn nhìn Hoa Chiêu, chờ cô đi cùng hắn đây này.Hoa Chiêu cũng nghe thấy âm thanh của ô tô từ xa đang đến gần, nhìn ra Diệp Thâm đang chờ cái gì.Cô đương nhiên sẽ phối hợp."Tôi thấy hay là thôi đi, những chiếc xe này của anh đều rất đắt." Hoa Chiêu nói ra: "Anh hãy đưa tiền cho tôi ah, mượn chị gái anh một chút, cô ta có vẻ rất thương anh đấy? Chắc chắn sẽ cho anh mượn.""Không không không, chị ấy không thương tôi!" O'neill đến chị gái cũng không cần rồi."Chị ấy chỉ thích người đàn ông trước mắt này, trong mắt căn bản không có tôi." O'neill giống như vui đùa nói.Những lời này rất tốt, có thể trò chuyện cả buổi. . . Hoa Chiêu vui vẻ mà hỏi thăm: "Cô ta yêu người đàn ông trước mắt này? Chắc không phải đâu, cô ta chỉ muốn cùng hắn giả kết hôn, sau khi kết hôn còn mặc kệ hắn, nên sao có thể. . ."Thấy cô có hứng thú, ánh sáng trong mắt tỏa sáng như một vì sao, sáng chói mê người.O'neill cũng không nóng nảy đi nhìn xe rồi.Diệp Thâm cũng làm như rất tò mò mà chờ đáp án của hắn.O'neill nhìn anh một cái, a, người đàn ông này đã hối hận sao?"Chị gái của tôi ah, vô cùng khẩu thị tâm phi, rất biết che dấu mục đích thật sự của bản thân, chị ấy nói muốn, chắc chắn là không cần, chị ấy nói không cần, tuyệt đối là muốn."O'neill nói: "Chị ấy quả thực yêu chết vị Tô tiên sinh này, trong phòng đều là hình của hắn, mỗi lần nhắc tới hắn, đều cười đến đặc biệt hạnh phúc, đến tên của con cũng đã nghĩ kỹ."Hoa Chiêu. . . . Cô lại tức giận làm sao bây giờ?"Thật sự? Còn có thể như vậy?" Hoa Chiêu vẻ mặt không tin."Thật sự!" O'neill gật đầu thật mạnh: "Cô đừng nghe chị ấy nói giả kết hôn, sau khi giả kết hôn cũng là ở cùng một chỗ, ở một thời gian chẳng phải sẽ có cảm tình rồi hả? Ai có thể ngăn cản mị lực của chị ấy đây này! Chị ấy chắc chắn đang nghĩ đến chủ ý này!"Lời giải thích này ngược lại phi thường có đạo lý.Diệp Thâm kiên trì cự tuyệt kết hôn, vậy trước tiên cứ kết hôn giả đã, thái độ của hắn sẽ mềm hơn một chút, không chừng sẽ đáp ứng, sau đó liền xong rồi.Hoa Chiêu gật gật đầu, nếu như là cô. . . . Cũng không làm như vậy đấy.Hoàn cảnh lúc trước của cô và Suzanna kỳ thật là giống nhau, đều nghĩ đến người đàn ông trước mắt này.Nhưng cô không quang co vòng vèo, cô trực tiếp dùng thủ đoạn bạo lực giải quyết vấn đề!"Được rồi, tôi đã biết." Hoa Chiêu gật đầu.Ô tô đã gần ngay trước mắt, không còn vấn đề gì nữa rồi.Một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng ở cửa ra vào, lái xe xuống xe, mở cửa xe.Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi xuống.Người đàn ông này cũng có một đầu tóc vàng, bất quá có thể là do tuổi tác, tóc vàng của ông ta có thêm chút ngả màu trắng.Khuôn mặt rất giống O'neill phi, vừa nhìn đã biết là cha con, chú cháu các loại.Phi thường anh tuấn.Mặc dù đã hơn 50 tuổi rồi, cũng có mị lực khác, là một ông chú đẹp trai.Bất quá biểu lộ của ông chú này rất cứng nhắc, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đồ vét trên người cũng không có một nếp nhăn.Hoàn mỹ giống như một bức tượng điêu khắc.Vừa nhìn cũng biết không phải là người dễ ở chung.Tượng điêu khắc thấy Tô Hằng lập tức cười: "Đã định ra ngày kết hôn rồi sao?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận