Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 797 - Ba Ba Này Cũng Không Tệ Lắm.



Chương 797 - Ba Ba Này Cũng Không Tệ Lắm.



Chương 797: Ba Ba Này Cũng Không Tệ Lắm.Kho bạc của Đỗ gia không giấu ở bên trong khu nhà tổ của Đỗ gia, mà Đỗ gia kỳ thật đã không còn khu nhà tổ rồi, bọn hắn hiện tại đều ở phòng đơn vị phân.Bọn hắn mang thứ đó giấu ở trong nhà tổ của một người hầu của Đỗ gia ở nông thôn.Người hầu này không có con cái, hiện tại đã qua đời, khu nhà tổ kia hiện tại đang bỏ hoang đấy.Đỗ gia gấp gáp nhìn chằm chằm vào, lại không đem căn nhà kia nắm đến trong tay mình.Bởi vì mấy năm trước xảy ra chuyện Diệp gia cùng Hạ gia đào nền nhà của nhau, bọn hắn sợ. . . .Không dám để cho căn nhà kia trở lại trong tay mình, định qua vài năm có tiếng gió lại nói sau.Mà bây giờ, đã đến lúc này rồi.Đã mở cửa hơn, trước mắt hết thảy đều vận hành rất tốt, bầu không khí trong xã hội cũng càng ngày càng mở rộng, bên trên thậm chí đã trao đổi chuyện trả lại những vật phẩm năm đó đã đoạt.Lại không còn cái gì mà "Tứ cựu" "Vật phẩm phản động " nữa.Gần đây Đỗ gia lại gặp cảnh ngộ khủng hoảng kinh tế, bọn hắn liền định lấy kho bạc về.Rốt cuộc là nắm ở trong tay mình mới yên tâm, bằng không thì vạn nhất ngày nào đó bị người khác đào đi rồi, bọn hắn sẽ đau lòng chết.Cũng vì như thế, bọn hắn bắt đầu có động tác, mới bị bên trên phát hiện mánh khóe.Diệp Thâm đi nghe ngóng, liền thăm dò được rồi."Bên trên có ý tứ gì? Muốn?" Hoa Chiêu hỏi."Bên trên muốn đồ nhà bọn hắn làm gì? Lại không thiếu chút đồ chơi nhỏ này của nhà bọn hắn." Diệp Thâm buồn cười nói: "Chẳng qua là hằng ngày quan sát những người này đã phát hiện tình huống mà thôi."Trong cửa hàng đồ cũ đang có bao nhiêu thứ đang chờ bị trả lại! Chỗ kia đã được tính theo tấn, bên trên cũng cam lòng, Đỗ gia chỉ có chút đồ vật ngự dụng bên trên cũng chướng mắt.Hoa Chiêu yên tâm, bên trên không cùng cô đoạt cô liền dám xuống tay rồi!"Nói địa chỉ cho em biết!" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm lại nói: "Anh với em cùng đi.""Không cần, đến lúc đó em nhờ người khác đi là được, việc này chúng ta không tiện ra mặt." Hoa Chiêu nói.Nghe thấy cô không tự mình đi, Diệp Thâm an tâm, nói cho cô địa chỉ.Anh đâu nghĩ đến đến cô vợ nhỏ lại lừa gạt mình ~Hoa Chiêu muốn đợi sau khi anh rời khỏi mới tự mình đi."Đồ ở khu nhà tổ kia, nhưng cụ thể dấu ở nơi nào, có đồ vật gì đó, người ở bên trên cũng không chú ý, anh cũng không hỏi thăm ra." Diệp Thâm nói ra: "Nếu như đến lúc đó phát hiện không phải đồ tốt, em đừng thất vọng.""Sẽ không đâu." Hoa Chiêu nói.Phàm là đồ vật đáng giá bị giấu đi, đến lúc đó cũng sẽ có chút giá trị.Hơn nữa có thể làm cho người Đỗ gia lại sụp đổ thêm một lần, cô đã rất vui vẻ rồi."Đúng rồi, em vừa rồi đi gặp anh cả. . . ."Hoa Chiêu nói với anh chuyện giới thiệu đối tượng cho Diệp Thành.Không dám để cho những người khác của Diệp gia biết, là sợ bọn họ cảm thấy cô làm việc quá tuyệt tình, đem người bức đến đường cùng.Chu Lệ Hoa xác thực đã làm rất nhiều chuyện quá phận, nhưng bà ta cũng không chiếm được chỗ tốt gì, còn bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa rồi.Những người có trái tim rộng rãi sẽ cảm thấy như vậy là đủ rồi.Hoa Chiêu lại còn không buông tha cho bà ta, làm cho bà ta bị tiêu chảy ở trước mặt mọi người, lại muốn bà ta triệt để trở thành người cô độc, người mềm lòng khó tránh khỏi cảm thấy cô quá đáng.Hoa Chiêu vẫn muốn duy trì một chút hình tượng "Thiện lương" của mình ở bên ngoài đấy.Chuyện không hiền lành cứ giao cho Diệp Danh đi làm đi ~Bất quá việc này đối với Diệp Thâm cũng không cần phải giấu giếm, cô luôn cho anh ấy thấy con người thật của cô, anh ấy tiếp nhận là tốt nhất, anh ấy không tiếp nhận, cũng phải tiếp nhận!"Em ah. . ." Diệp Thâm bất đắc dĩ lại sủng nịch mà gõ cái mũi của cô: "Lúc tìm người nên xem giờ, đừng tìm đến một Lý Lệ Hoa, Vương Lệ Hoa, đến lúc đó trong nhà gà bay chó chạy, sẽ có người hối hận đấy.""Ừ!" Hoa Chiêu cười hì hì bổ nhào vào trong lòng anh, đã biết anh ấy sẽ tiếp nhận cô đấy.Dù sao lúc cô là con gấu đen to lớn, anh ấy cũng đã tiếp nhận ~Cô vợ mềm mềm thơm thơm cọ cọ, ai có thể chịu được?Diệp Thâm lập tức xoay người đi lên, không bỏ lỡ buổi chiều tuyệt vời này.Ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, hôm nay cuối tuần, Đại Cần Tiểu Cần Đại Vĩ Tiểu Vĩ được nghỉ, lúc này đang ở trong sương phòng cùng 3 bảo bảo chơi.Trương Quế Lan đang làm đồ ăn ngon cho bọn chúng đấy, thịt nướng, cá nướng, khoai tây nướng, các loại rau quả nướng khác.Hương thơm bay đầy căn nhà.Cẩm Văn cầm hai chuỗi thịt dê, muốn đưa đi cho cha mẹ, đi tới cửa bị bà nội cản lại.Miêu Lan Chi gọi vào nhà giữa: "Muốn ăn thì tự mình đi ra!"Không có ai trả lời.Miêu Lan Chi lập tức nói với Cẩm Văn: "Ba ba và mẹ của cháu đang vội vàng sinh em trai nhỏ cho các cháu, các cháu hiện tại đừng đi qua quấy rầy."Cẩm Văn nhìn bà nội một cách đáng yêu nói: "Cháu phải mau mau đến xem sinh như thế nào."Vân Phi cùng Thúy Vi cũng có tâm tư này, đã chạy vào cửa.Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan nhanh chóng dừng hết công việc lại đem hai người ôm lấy.Đại Vĩ Tiểu Vĩ bọn hắn đều lớn rồi, đều hiểu chuyện rồi, ngồi ở một bên cười.Cẩm Văn còn nhỏ mục tiêu nhỏ, vụng trộm dựa vào chân tường rồi chạy ra ngoài. . . .Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm luống cuống tay chân chấm dứt chiến đấu, nhìn Tiểu Cẩm Văn nghiếng đầu ghé vào cửa.Hoa Chiêu ở trong chăn véo Diệp Thâm một cái: "Sao anh không khóa cửa!""Người cuối cùng vào. . .""Ba ba, em trai nhỏ tới rồi sao?" Cẩm Văn đột nhiên hỏi.Diệp Thâm lập tức nhìn bé cười, tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng gọi anh là ba ba rồi!"Bảo bảo nghe lời, tới đây." Diệp Thâm ngoắc ngoắc bé.Cẩm Văn vừa tiến đến vừa nói: "Ba ba cười rộ lên cùng chú Tô rất giống nhau."Diệp Thâm. . . . . Đứa nhỏ thông minh này!"Ừ, trên thế giới này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, có người sẽ giống nhau như đúc, người nhà cũng không phân biệt được đây này." Diệp Thâm nói ra."Ah, như vậy ah." Cẩm Văn đứng ở bên giường, ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm: "Con mắt giống, cái mũi giống, miệng cũng giống. . . Chỗ nào cũng giống."Diệp Thâm. . . . .Anh đã ở trong chăn mặc quần áo tử tế, xuống đất ôm lấy bé, hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, chuyển chủ đề: "Vừa rồi đang ăn món ngon gì sao?"Trong tay Cẩm Văn còn cầm thịt dê nướng, lập tức phân cho anh một chuỗi, một cái khác đưa cho Hoa Chiêu.Lòng Diệp Thâm đã muốn mềm đến chảy nước rồi, đứa nhỏ này thật sự là tri kỷ lại hiểu chuyện.Còn chấp nhất."Ba ba, em trai nhỏ tới rồi sao? Ở chỗ nào?"Diệp Thâm. . . .Hoa Chiêu cười ha ha."Vấn đề này con phải hỏi mẹ, ba ba không biết." Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu cười không nổi rồi.Mặc dù cô biết nên giáo dục sớm, những đứa bé 2 tuổi vẫn còn quá nhỏ, nói bé cũng nghe không hiểu.Mấu chốt là, cô nói cho Cẩm Văn nghe, Cẩm Văn học đi ra ngoài nói, người khác sẽ trừng đến rớt tròng mắt mất.Nhưng Hoa Chiêu biết nói sao để đối phó với Tiểu Cẩm Văn."Bảo bảo, mẹ đói bụng, một cái không đủ ăn.""Ân, con lại đi lấy thêm!" Cẩm Văn lập tức muốn xuống đất.Diệp Thâm đem bé buông ra, bé đạp đạp mà chạy ra ngoài.Diệp Thâm nhanh chóng đuổi theo: "Chậm một chút, tuyết rơi đường trơn trượt."Cẩm Văn quay đầu lại nhìn ba ba đang cẩn thận từng li từng tí mà che chở bé, cười ngọt ngào.Ba ba này cũng không tệ lắm.Hoa Chiêu ghé vào trong chăn, đứa bé quá tri kỷ thường nghĩ đến người khác trước tiên, ủy khuất chính mình, quá làm cho người ta đau lòng đấy.Về sau cô phải lưu ý điểm này của lão tam nhiều hơn.Về phần lão tứ, Hoa Chiêu sờ sờ bụng, ngày mai là thời gian gì cả tới, hãy xem nó có tới hay không a.



Bạn cần đăng nhập để bình luận