Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1451 - Sao Cô Lại Hư Hỏng Như Vậy



Chương 1451 - Sao Cô Lại Hư Hỏng Như Vậy



Chương 1451: Sao Cô Lại Hư Hỏng Như VậyĐại Vĩ nghiêm mặt, cố gắng để không bật cười thành tiếng.Mẹ hắn thật sự đã mua một căn nhà cấp bốn cho hắn, nhưng nó không hề lớn như Hoa Chiêu nói.Hơn nữa hắn cũng không cần nhà quá lớn. Hắn cảm thấy tương lai mình và vợ chắc chắn sẽ không lợi hại như chi gái, không thể sinh được nhiều con như vậy.Hơn nữa hiện tại một nhà chỉ có thể sinh một đứa, một nhà ba người bọn họ ở một căn nhà lớn như vậy làm gì? Nếu có trộm vào nhà sống nửa tháng hắn có khi cũng chẳng hề hay biết!Cho nên căn nhà của hắn chỉ có khoảng hơn 100 chưa đến 200 mét vuông, gọn nhẹ.Để ông bà, ba, mẹ kế và anh kế gì gì đó sống cùng đương nhiên chắc chắn đủ.Nhưng từ trước đến hay hắn chưa từng nghĩ đến việc này.Hắn có lòng hiếu thảo, nhưng không nhiều lắm.Không ai hiểu tâm tư của hắn, bọn họ đều bị cuộc sống tốt đẹp mà Hoa Chiêu vẽ ra hấp dẫn, sau đó đau lòng không thở nổi.Tất cả là tại Mạnh Cường và quả phụ Chu, hại bọn họ không thể có cuộc sống sung sướng!Ông bà Lưu xoay người bổ nhào về phía Mạnh Kiều, cào cấu.Tuổi tác của Mạnh Kiều cũng không lớn, năm nay mới chỉ 18. Từ nhỏ cô ta đã sống ở trong thành phố, chưa từng phải động tay động chân, dĩ nhiên không phải đối thủ của hai người già.Lại bị người ta nắm lấy cơ hội túm tóc trước, lập tức bị đánh đến không thể đánh trả, gào khóc.Bà cụ Lưu vừa đánh vừa hỏi Hoa Chiêu: "Đánh cô ta có được tiền không? Cũng là 1 cái 10 đồng?”Hoa Chiêu…Cô không biết chuyện này có dính dáng đến Mạnh Kiều hay không, không lên tiếng.Mà bên kia, Lưu Hướng Tiền đã sắp không cử động được nữa.Đánh người cũng rất mệt, huống hồ đối phương còn đánh trả, khiến ông ta đau đớn vô cùng!“37, 38 ai u!”Lưu Hướng Tiền bị Mạnh Tân đẩy ra, đập mạnh vào tường, trượt xuống đất, mệt đến không đứng dậy nổi.Mà Mạnh Tân cũng mệt mỏi quá rồi nên chẳng thèm thừa thắng xông lên nữa, tay hắn bị Lưu Hướng Tiền cắn một cái, đau ê ẩm.Hắn còn phải quay đầu đi cứu em gái.“Đủ rồi! Không phải cô muốn để bọn họ tiếp tục ở lại nhà tôi à? Nếu không dừng tay tôi không nhận bọn họ nữa!" Mạnh Tân thét.Từ khi hắn con nhỏ, căn nhà kia chính là nhà hắn. Mẹ hắn vẫn luôn nói căn nhà đó thuộc về bọn họ, hắn cũng nghĩ như vậy.Hoa Chiêu không quan tâm, thích cho ai ở thì cho.Nhưng cô vẫn nói với ông bà Lưu: "Dừng tay cả đi, đừng đánh nữa."Còn đánh nữa chắc hai người kia sẽ mệt đến nhồi máu cơ tim mất.Hai ông bà cụ ngừng lại, thở hổn hển.Mạnh Tân vừa đau vừa tức, rõ ràng là cô ta có việc nhờ vả, tại sao lại còn đánh người? Lại còn để cho người ta đánh hắn, sao lại độc địa đến thế!“Các người đừng có mơ là tôi sẽ để cho bọn họ về ở nữa!” Mạnh Tân tức điên.“Cậu có tin tôi sẽ khiến cho mẹ cậu cả đời không được bước chân ra ngoài không?” Hoa Chiêu nói.Mạnh Tân nghẹn họng: “Không phải vừa nãy cô nói cô không xen vào được à?”“Tôi nói cái gì cậu cũng tin.” Hoa Chiêu châm biếm.Thật ra cô cũng chỉ đang hù dọa hắn mà thôi.Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu như vậy, cũng có tác dụng.Cô chẳng cần phải làm gì hết, chỉ cần đối phương nghĩ cô có khả năng, vậy là đủ rồi.Mạnh Tân quả nhiên rất kiêng dè, không lên tiếng.Hoa Chiêu lại nói với ba người nhà họ Lưu: "Được rồi, bây giờ các người đã có chỗ ở, không phải cùng đường nữa rồi."Cô quay đầu về phía Đại Vĩ, hắn còn muốn thêm cái gì nữa?Đại Vĩ nhìn ông bà mình vừa động tay động chân vài cái đã hết hơi thở hổn hển như con bò già kiệt sức, vừa tức lại vừa buồn.Vừa rồi bọn họ còn tuyên bố muốn hủy hoại tiền đồ của hắn, hắn vốn không nên quản. Nhưng nhìn bộ dang chẳng sống thêm được mấy năm của hai người, hắn còn chấp nhặt với bọn họ làm gì nữa chứ.Coi như đền đáp lại tình thương mà bọn họ đã dành cho hắn khi còn nhỏ."Về sau mỗi tháng tôi sẽ đưa cho mọi người 30 đồng, đủ cho ăn uống. Nếu có bệnh hoặc gặp chuyện không may, cứ nhờ bác sĩ gọi điện thoại cho tôi." Đại Vĩ rầu rĩ nói.30 đồng một tháng, đủ ăn đủ uống, nhưng những thứ khác thì không đủ.Mấy người có chút bất mãn, thế này vẫn còn kém xa với cuộc sống tốt đẹp mà Hoa Chiêu vừa miêu tả."Này, này, ăn cơm ăn canh là đủ rồi, nhưng mà điều chúng ta cần chính là về già có người bầu bạn mà, ông nội bà nội muốn ở cùng cháu trai cháu gái."Bà cụ Lưu còn chưa nói xong, Đại Vĩ đã ngắt lời bà ta: "Đúng rồi, anh cả đâu?"Suýt chút nữa hắn đã quên mất mình còn có một anh trai! Lưu Thông.Đã nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không thấy Lưu Thông đâu. Nếu không phải bà nội nói hắn là cháu trai duy nhất thì hắn cũng không nhớ ra.Lúc trước nói có vẻ như anh ta vẫn sống ở thị trấn này, chưa chuyển đi.Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao vẫn không thấy anh ta xuất hiện?"Đừng nhắc đến nó nữa, phế vật vô dụng, một tháng chỉ kiếm được mấy đồng còn chẳng đủ nuôi người nhà hắn. Ông nội bà nội không thể hi vọng nhiều vào hắn, vẫn phải trông cậy vào cháu." Bà cụ Lưu nói.Trong lòng Đại Vĩ chợt cảm thấy khổ sở.Mới trước đây ông nội bà nội đối xử với anh cả tốt cỡ nào, chính là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rơi.Rõ ràng chỉ là một gia đình bình thường, thế mà cưng chiều anh ta như thái tử.Còn bọn họ chính là người làm nền cho thái tử, nhặt ăn những mẩu bánh quy mà thái tử để thừa lại.Bây giờ bởi vì Lưu Thông không có tiền, nên bị coi như đồ bỏ đi.Nếu hắn không có tiền, thì ngay cả phế vật cũng không bằng."Còn gì nữa không, không cần phải nói đến những thứ khác. Nếu mấy người đến thủ đô tìm tôi, chúng ta xé rách mặt nhau, đến lúc đó ngay cả 30 đồng cũng không có. Ông bà còn có con trai và mấy đứa cháu khác, dựa theo tiêu chuẩn phụng dưỡng hiện tại, một tháng tôi chỉ cần đưa vài đồng tiền."Đại Vĩ mệt mỏi lại kiên quyết nói.Nói xong ra hiệu cho Hoa Chiêu và Đại Cần cùng nhau rời đi, hắn không muốn nhìn thấy mấy người trước mặt nữa.Ba người Lưu gia và Mạnh Tân Mạnh Kiều lại không muốn thả người, mục địch của bọn họ vẫn chưa đạt được đâu.Nhưng mà mấy người vệ sĩ lúc trước đã quay trở lại, đẩy cửa bước vào, đứng ở một bên.Mấy người lập tức trở nên thành thật.Lưu Hướng Tiền bất ngờ hét lên: "38! Vừa rồi tôi đánh hắn 38 cái! Đã nói rồi 1 cái 10 đồng tiền."Hoa Chiêu lập tức nói với một người vệ sĩ: "Đưa cho ông ta 380 đồng.""Làm tròn lên được không?" Lưu Hướng Tiền lại còn cò kè mặc cả.Gương mặt Đại Vĩ và Đại Cần chợt đỏ bừng.Ký ức hồi còn nhỏ đã mờ nhạt, bọn họ đã quên mất cha mình là loại người gì, hoặc là nói cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết.Bây giờ đã biết rồi.Chỉ hận không thể cạy vết nứt trên gạch lát sàn ra, hóa thành một làn khói chui vào trong, biến mất ngay lập tức."Còn cả 30 đồng tiền sinh hoạt phí tháng này! Đưa luôn đi!" Lưu Hướng Tiền lại hét lên.Liệu sau này Đại Vĩ có thay đổi ý định, lại muốn đưa bọn họ đến thủ đô báo hiếu, trước mắt cứ đòi số tiền mà nó đã đáp ứng cái đã!"Đưa một tháng một rất phiền phức! Còn phải gửi qua bưu điện rồi đi rút tiền, còn cả phí thủ tục nữa, con có thể đưa luôn một năm không, đưa luôn 10 năm một lần được không?" Lưu Hướng Tiến thế mà càng nói càng viển vông.Đại Vĩ và Đại Cần đột nhiên tâm linh tương thông đứng lên chuẩn bị chạy. Chớp mắt đã thấy Hoa Chiêu biến mất ở cửa cầu thang.Hoa Chiêu mặc kệ Lưu Hướng Tiền kêu gào, chỉ đưa cho bọn họ 380 đồng tiền.Tiền sinh hoạt phí và mấy thứ còn lại cũng không phải là do cô đáp ứng, Đại Vĩ đồng ý thì tự đi mà chi tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận