Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 782 - Gặp Nhau.



Chương 782 - Gặp Nhau.



Chương 782: Gặp Nhau.Bọn hắn vì Đỗ gia làm việc, lại không nhất định cái gì cũng phải nghe theo Đỗ Hãn Lương đấy. Người phụ nữ này có câu nói được rất đúng, Đỗ Hãn Lương không có đầu óc không có năng lực. . .Đỗ Hãn Lương nói mà không có người nghe, mặt mũi không xuống nổi, hắn âm trầm mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao gầy, hiện tại đến hạ nhân cũng xem thường hắn rồi!"Các người không rảnh, tôi tự mình động thủ." Hoa Chiêu nói ra.Một tô mì sợi ăn hết, Diêu Lâm rốt cuộc cũng cảm giác được mình có sức lực rồi, khả năng sẽ không chết được.Lúc trước, ông cũng cho là mình không sống qua nổi hôm nay rồi.Nếu không phải Hoa Chiêu đột nhiên đến, khả năng ông vừa mới đứt hơi mà chết rồi.Diêu Lâm cúi đầu nhìn Hoa Chiêu, chỉ là đứa nhỏ này đến rồi, phải làm sao bây giờ à? Còn không bằng ông sớm chết đi! Hoa Chiêu mới yên lòng mà chạy.Ông biết rõ, có ông ấy ở đây kéo chân, Hoa Chiêu dù là có thể trốn, cũng sẽ không trốn.Đứa nhỏ này. . . .Hoa Chiêu cầm bát để ở một bên, cúi đầu mở dây thừng trên chân cho Diêu Lâm.Cô giống như không biết mở loại dây thừng này, mở cả buổi cũng không được, còn muốn thỉnh thoảng lại hỏi Đỗ Hãn Lương.Đỗ Hãn Lương đã được dạy, loại nút thắt chuyên nghiệp này hắn ngược lại biết giải, vừa ăn cơm vừa chỉ huy Hoa Chiêu.Hoa Chiêu phí hết "Sức của chín trâu hai hổ" mới cởi bỏ được dây thừng trên tay trên chân Diêu Lâm.Kỳ thật loại nút thắt trói người chuyên nghiệp này Diệp Thâm đã sớm đã dạy cho cô, đừng nói mở được, cô chính là dùng sức mạnh cũng có thể đem sợi dây thừng gân trâu này kéo đứt.Nhưng phải giả heo ăn thịt hổ nha.Quả nhiên, thấy bộ dạng tay chân vụng về của cô, Đỗ Hãn Lương cùng người đàn ông cao gầy kia không còn phòng bị cô nữa.Cỡi dây, Hoa Chiêu lại đưa cho Diêu Lâm một bát mì lớn, để cho ông ấy tự mình ăn.Diêu Lâm khàn khàn, thấp giọng nói: "Chính mình ăn đi." Ăn xong còn có khí lực mà chạy.Ông mặc dù hiện tại có sức rồi, nhưng khẳng định cũng không chạy được, trốn không thoát.Ông không thể liên lụy Hoa Chiêu, ông đến tạo cơ hội cho con bé chạy đi!"Ông hãy ăn đi, hết thảy rồi cũng sẽ tốt thôi." Hoa Chiêu cầm chén kín đáo đưa cho ông, nói ra: "Ông đã quên lúc trước đối diện với Lý gia, chúng ta khó khăn bao nhiêu? Nhưng chúng ta đều sống sót”.Diêu Lâm sửng sốt một chút, biết cô nói đến Lý Thế An. Lúc ấy Lý Thế An có tiền có thế, người đông thế mạnh, bọn hắn quả thật bị đẩy vào tuyệt cảnh.Cuối cùng là dựa vào Tô Hằng hỗ trợ, dùng lực lượng lớn đem người dọn dẹp rồi.Nhưng hiện tại nào có Tô Hằng?"Tin tưởng cháu, chúng ta sẽ không có chuyện gì nữa, ăn mau." Hoa Chiêu hướng ông nháy mắt mấy cái, cầm bát nhét vào trong tay ông.Diêu Lâm nhìn cô, chẳng lẽ có chuẩn bị ở sau?Cũng đúng, con bé thông minh như vậy, Diệp gia cũng lợi hại như vậy. . . .Diêu Lâm bưng bát lên bắt đầu ăn.Đỗ Hãn Lương cùng người đàn ông cao gầy cũng không ăn hết, đều nhìn Hoa Chiêu.Xác thực, Diệp gia rất lợi hại, cô tự tin như vậy, chẳng lẽ thực sự có chuẩn bị ở sau?Người đàn ông cao gầy không ăn hết, buông bát cầm lấy súng, đi kiểm tra bốn phía.Hoa Chiêu cúi đầu, che lại đáy mắt vui vẻ.Có đôi khi quá cẩn thận cũng không tốt.Cô giống như vô thức mà quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phương hướng của Diệp Thâm trừng mắt một cái.Người cô đã đưa qua rồi, còn lại xem anh ấy rồi.Về phần Đỗ Hãn Lương, giao cho cô thì tốt rồi.Đêm càng khuya, trăng đã lên cao, với ánh đèn pin của Đỗ Hãn Lương, Diệp Thâm có thể thấy rõ nét mặt của cô.Cô biết anh đến rồi? Cũng đúng, lỗ tai nhỏ thính như vậy, nhất định là nghe được cũng nhận ra âm thanh của anh lúc đến.Phần ăn ý này làm cho đáy lòng anh mềm mại.Người đàn ông cao gầy dần dần tiếp cận vị trí của anh, sau đó kiểm tra một phen, không phát hiện dị thường, quay người muốn đi nơi khác.Ngay trong nháy mắt này, Diệp Thâm ra tay.Một thanh đao nhỏ mà màu của nó còn tối hơn màn đêm, nhanh như chớp mà bắn về phía người đàn ông cao gầy.Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra khi thanh đao đến gần, nhanh chóng né tránh.Nhưng không còn kịp rồi.Thanh đao cắm vào phía sau lưng hắn.Bất quá không phải là vị trí nguy hiểm, hắn vừa cảm thấy may mắn, quay người đánh trả, liền phát hiện mình không thể động.Tay đã nâng không nổi nữa, mà chân càng cứng ngắc.Nỗi sợ hãi của hắn vừa trỗi dậy, trước mắt đã tối sầm, thẳng tắp mà ngã xuống đất.Dụng độc gì đấy, Diệp Thâm tuyệt không kiêng kị. Anh làm việc, có đôi khi cũng không từ thủ đoạn.Đỗ Hãn Lương đưa lưng về phía người đàn ông cao gầy, nghe được âm thanh hắn ngã xuống đất liền giật mình quay đầu lại, còn không đợi hắn nhìn rõ chuyện gì xảy ra, cái ót đã đau nhói lên, người cũng ngất luôn.Diêu Lâm một ngụm mì sợi vừa kẹp lên, còn chưa đưa tới trong miệng, bưng chén ngơ ngác.Lần này biến hóa quá nhanh, chỉ có vài giây, ông căn bản không phản ứng kịp.Diệp Thâm từ ngoài tường nhảy đến.Hoa Chiêu vui sướng mà bổ nhào qua, được Diệp Thâm tiếp được."Anh tại sao lại trở về à nha? Còn kịp thời như vậy!" Hoa Chiêu vui vẻ mà hỏi thăm.Diệp Thâm chặt chẽ mà ôm cô, ngửi ngửi mùi hương trên tóc hương, hung hăng cọ xát, mới cảm thấy trái tim lạnh như băng lại nóng lên."Thật sự là một ngày không đem em nhốt ở bên người, đều không an lòng." Anh lẩm bẩm nói: "Sao có thể gây phiền toái như vậy.""Còn không phải là vì anh!" Hoa Chiêu đã ở trong lòng ngực anh cọ xát, ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, lập tức cảm thấy cả người đều an tâm rồi."Nếu không phải gả cho anh, em có thể biết những người vừa lợi hại lại tàn nhẫn như vậy sao? Không phải bắt cóc thì là động súng."Hoa Chiêu nũng nịu nói: "Nếu em gả cho người bình thường, gặp được nhiều lắm cũng chỉ là mấy cực phẩm, em một ngón tay. . .""Hả?" Cô còn nghĩ đến gả cho người khác? Diệp Thâm lập tức ngăn chặn miệng cô lại.Diêu Lâm dời ánh mắt.Ông tuy không thấy rõ người, cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng thân hình này ông nhớ rõ, là Tô Hằng.Đã đuổi đến nơi đây rồi hả? Cũng quá có lòng rồi.Thế nhưng mà cháu gái ông là phụ nữ có chồng ah, nhà chồng đối với con bé cũng không tệ lắm, con bé. . . .Ai, được rồi, chuyện của người trẻ tuổi ông mặc kệ.Diêu Lâm yên lòng ăn mì, từng ngụm từng ngụm ăn, ăn đến thoải mái vô cùng.Sau khi thân mật một lúc, hơi chút giảm bớt nỗi khổ tương tư, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm tách ra, xử lý chính sự."Người này xử lý như thế nào?" Hoa Chiêu đứng ở bên cạnh người cao gầy hỏi.Bọn họ phải xử lý người này trước, về phần Đỗ Hãn Lương, chính là một tên vô dụng, tỉnh lại cũng không đủ gây sợ.Diệp Thâm đem người lật qua, nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, càng nhìn càng thấy quen thuộc."Anh nhớ ra rồi, không nghĩ tới là hắn." Diệp Thâm nói ra."Ai?"“Một tên tội phạm bị truy nã gắt gao.” Anh nhìn về phía Đỗ Hãn Lương: "Không nghĩ tới hắn lại là người của Đỗ gia, thì ra là thế. . ."Người này trong tay có vài mạng người, mà những người bị chết kia, trước kia chỉ cảm thấy không hề liên quan, hiện tại ngẫm lại, bọn hắn tựa hồ cũng đã cùng Đỗ gia có mâu thuẫn xung đột."Hắn còn có hai kẻ đồng lõa, anh đã nhìn thấy chưa?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm gật đầu, lúc anh tới vừa vặn trông thấy hai người kia đi ra ngoài."Vậy thì càng đúng hơn. Người ta nói rằng họ là một băng nhóm ba người chuyên gây án."Hai người nói chuyện, người trên mặt đất đã tỉnh.Cái kia cũng không phải độc trí mạng, chỉ là thuốc tê hiệu lực tức thời, nhưng hiệu quả ngắn."Vậy làm sao bây giờ? Giao cho cảnh sát?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm buông xuống suy nghĩ, nhìn người trên mặt đất."Đúng vậy, giao cho cảnh sát, để cho hắn khai ra những chuyện đã làm cho Đỗ gia."Người trên mặt đất nghe xong, lập tức mở to mắt, nhìn về phía Diệp Thâm.Người trong nghề từ thân hình và khí tức của một người có thể nhìn ra đối phương sâu cạn, người đánh lén hắn, dù đánh chính diện hắn cũng không phải là đối thủ.Ánh mắt người đàn ông cao gầy trầm xuống, tay áo hất lên, trong tay có thêm một thanh dao găm, nhanh chóng nâng lên.Hoa Chiêu vừa muốn động thủ, đã bị Diệp Thâm túm đến sau lưng.Sau đó anh cũng không có động tác khác.Anh chỉ nhìn người cao gầy hung hăng đâm thanh dao găm vào cổ của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận