Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1007 - Loại Nào.



Chương 1007 - Loại Nào.



Chương 1007: Loại Nào.Hoa Chiêu cho tiểu Thận ăn no bụng, lại lái xe đi ra ngoài rồi.Lần này bảo vệ ở cổng để cho cô tiến vào.Xem ra hắn đã biết Hoa Chiêu mới là bà chủ rồi, ân cần mà mở cửa cho cô.Hoa Chiêu đối với tuổi của hắn tương đối hài lòng.Trước kia Từ Mai tuyển bảo vệ đều là mấy ông lão 50~60 tuổi, nói là bảo vệ, chỉ là người đứng xem cửa đấy.Chỉ có thể mở cửa đóng cửa, chuyện khác không làm được, đến một cọng rơm hơi cứng hắn có thể khiêng qua sao?Nhưng chọn một người 20 tuổi làm bảo vệ cổng cũng không thích hợp, người trẻ tuổi khí thịnh, còn chưa thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, người đến sẽ muôn hình muôn vẻ, bọn hắn xử lý không được sẽ mang đến tổn thất lớn cho nhà xưởng.Hiện tại bảo vệ cổng là một người đàn ông hơn 30 cũng sắp 40, thể lực cũng có, trải nghiệm trong cuộc sống cũng có, trên vai còn có gánh nặng gia đình, đơn giản sẽ không xúc động, tạo xung đột với người khác.Bảo vệ cổng thấy ô tô của cô còn chưa đi, suy nghĩ một giây đã chạy tới nói ra: "Bà chủ, trong xưởng xảy ra chuyện lớn, cô nhanh chóng vào xem một chút đi!"Kỳ thật Hoa Chiêu đã nghe thấy được, trong xưởng đang có náo loạn.Cho nên cô mới im lặng mà ngừng lại.Lần này lại làm sao vậy?Cô lái xe đến cửa ra vào của xưởng, đi vào.Liếc mắt liền nhìn thấy Từ Mai chống nạnh đứng ở chính giữa."Đánh cho tôi! Chỉ cần đánh không chết! Cứ đánh đến gần chết cho tôi!" Từ Mai sắc mặt đỏ bừng mà hô.Quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu từng thấy Từ Mai phát điên, náo loạn, đã khóc, đã cười, chỉ chưa thấy cô ấy tức giận như vậy.Cô nhìn mấy người bị đánh, có nam có nữ, có già có trẻ.Lưu Tiền tự mình mang theo mấy anh em tiến lên, đang đem những người kia đè xuống đất mà đánh.Kể cả trong đó có một bà cụ.Bất quá bà ta tuy bị đánh, nhưng người đánh bà ta rất có chừng mực, không có hạ tử thủ.Bà ta vừa bị đánh vừa mắng nói: "Cô chính là đồ súc sinh không có lương tâm! Cũng đã ngủ với con của tôi rồi còn không nhận nợ! Còn dám đánh mẹ chồng cô! Cô đây là bất hiếu ah, tôi muốn đi tố cáo cô!"Hoa Chiêu liền đoán được thân phận của bà ta.Lại nhìn người đã bị đánh đến không thể động đậy, không nhận ra bộ dạng kia, thật đúng là Triệu Tân Hoa.Được chứ, bọn họ còn chưa đi tìm bọn hắn tính sổ, những người này lại không thành thật một chút mà ở trong nà, hoặc là dứt khoát chạy trốn, vậy mà còn dám đi lên đụng vào họng súng!Bất quá cũng đúng, kế hoạch của người ta rất chu toàn, Từ Mai muốn tố cáo cũng không có nơi mà tố, đợi cả đêm không thấy người, bọn hắn đã biết Từ Mai sẽ không tố cáo bọn hắn rồi.Vậy thì càng không sợ rồi.Cho nên bà Triệu sáng sớm liền mang theo thân thích đến "đón" con dâu rồi.Kết quả nghênh đón bà ta chính là một chầu quyền đấm cước đá."Miệng sạch sẽ tí đi! Ai cùng con của bà ngủ chung rồi hả? Bà có nhân chứng sao?" Lưu Tiền hô.Cái tội danh này ngàn vạn lần không thể đổ lên đầu Từ Mai.Bà Triệu hiện tại toàn thân đau nhức, bà ta thật sự rất tức giận rồi, vốn không muốn dùng đòn sát thủ cũng đem ra.Bà ta từ trong túi quần móc ra một nhúm vải giơ lên rồi quát lớn: "Quần lót cũng rơi ở nhà của tôi rồi, còn không thừa nhận!"Những người xung quanh nhìn mảnh vải trong tay bà ta, ánh mắt bắt đầu quái dị, biểu cảm lúc nhìn Từ Mai cũng trở nên vi diệu rồi.Kỳ thật nói Từ Mai cùng Triệu Tân Hoa ngủ chung, cũng không phải là không có khả năng.Triệu Tân Hoa ân cần bao nhiêu, bọn hắn cũng gặp rồi, đặc biệt là mấy công nhân cũ.Mà Từ Mai cũng không cự tuyệt, tuy nhiên mỗi lần cùng Triệu Tân Hoa tiếp xúc thời gian cũng không dài, nhưng đồ Triệu Tân Hoa mang đến, cô ấy đều ăn hết.Đây không phải là yêu thích thì cái gì mới là yêu thích?Cũng là người đã kết hôn một lần, ngủ chung cũng không kỳ quái.Từ Mai tức giận đến mặt cũng xanh lét rồi, ngày hôm qua bà già kia cũng không cởi nội y của cô, cái trong tay khẳng định không phải là của cô."Tùy tiện cầm đồ của người khác lại nói là của tôi, vu oan hãm hại người, bà cho rằng chỉ đơn giản như vậy?" Từ Mai giễu cợt nói.Bà Triệu ngồi dưới đất chỉa về phía cô ấy mắng: "Đồ lót bên trong cũng không viết tên, cô không thừa nhận tôi cũng không có biện pháp, nhưng đêm qua cô đi tìm con tôi lêu lổng, bị tôi gặp được lại chạy, cái này còn hơn cả nhân chứng!"Đêm qua, trong nhà họ Triệu vang lên tiếng đánh nhau, hàng xóm chạy sang kiểm tra thì phát hiện một gia đình ba người thật sự không dậy nổi.Còn tưởng rằng gặp trộm rồi.Kết quả bà Triệu sau khi thở một hơi liền bắt đầu hô, nói là bà ta cùng con gái từ bên ngoài trở về, liền bắt gặp Từ Mai cùng Triệu Tân Hoa đang lăn giường.Bà ta mắng Từ Mai vài câu không biết xấu hổ, Từ Mai xấu hổ, chạy đi, sau đó vậy mà tìm hai người đàn ông đến đánh bọn hắn! Còn cướp đồ nhà nhà bọn hắn!Câu chuyện còn bịa đến không có khe hở, có chuyện như vậy, rất nhiều người đều tin.Cho nên hôm nay bà Triệu xin hàng xóm tới giúp bà ta làm chứng, còn thực sự có người đến rồi.Hiện tại, bà Triệu lại đem lời nói dối này lớn tiếng nói ra, người xem náo nhiệt cũng có người tin rồi.Từ Mai tức giận đến thở dốc, đại não thiếu dưỡng khí, cũng không biết nói cái gì cho phải.Bình thường Lưu Tiền rất biết ăn nói cũng là lần đầu tiên gặp loại người này, cũng tức giận đến xanh mặt."Chính là anh, chính là anh! Đêm qua mà một trong hai người thay cô ta đánh chúng tôi!" Bà Triệu đột nhiên chỉ vào Lưu Tiền hô.Đêm qua bà ta chưa hẳn thấy rõ, nhưng mặc kệ, hiện tại ai thay Từ Mai nói chuyện thì là người đó!Lưu Tiền tức giận đến xoa tay, nhưng hiện tại càng không thể đánh rồi, bằng không thì sẽ là chột dạ rồi.Tình huống có chút thiên về một bên.Hoa Chiêu đẩy đám người ra đi đến."Lão bà này, muốn con dâu không cầu cho tốt, vậy mà nghĩ ra cái cớ hạ lưu vu oan người ta như vậy, bức người gả cho con trai bà, bà muốn tiền muốn điên rồi sao?" Hoa Chiêu nói ra.Đôi mắt tam giác của bà Triệu lập tức bắn về phía Hoa Chiêu, nhưng nhìn thấy mặt Hoa Chiêu bà ta sững sờ.Bên kia Triệu Tú Quyên đau đến không đứng dậy được cũng giãy dụa bò qua, kéo ta bà Triệu, lắc đầu.Trước khi đến cô ta đã thông báo, nếu như đụng phải Hoa Chiêu, phải nói là bọn họ đến "Giảng đạo lý" đấy.Từ Mai cùng Triệu Tân Hoa đã ngủ với nhau, nên phải kết hôn với Triệu Tân Hoa."Bà nói bà bắt gặp Từ Mai cùng Triệu Tân Hoa lêu lổng, bà mắng cô ấy không biết xấu hổ làm cô ấy bỏ chạy?" Hoa Chiêu hỏi.Những lời này bà Triệu vừa mới nói ra một chữ không sai, bà ta chỉ có thể gật đầu: "Đúng, chính là như vậy.""Bà muốn Từ Mai làm con dâu bà như vậy, ước mơ trở thành sự thật rồi, không phải bà nên cười trộm sao? Sao lại mắng cô ấy không biết xấu hổ?" Hoa Chiêu lại hỏi."Tôi lúc nào muốn cho cô ta làm con dâu rồi hả? Người không biết xấu hổ như vậy tôi mới không thèm!" Bà Triệu hô."Triệu Tân Hoa thế nhưng lại nói, món canh mà hắn đưa tới mỗi ngày, đều là bà tự mình làm đấy, đêm qua bà còn cố ý làm canh gà mời cô ấy uống, bà thực sự hi vọng cô ấy làm con dâu bà. Bà dám nói không đúng không?"Bà Triệu cứng cổ nói: "Không phải! Những vật kia đều là tôi làm cho con của tôi ăn! Ai biết nó lại qua tay tặng người ta rồi hả? Tôi không biết!"Không cần Hoa Chiêu nói, mấy người hàng xóm bên cạnh không hiểu sao lại bị đánh bắt đầu trừng bà Triệu."Bà không biết tôi lại biết rõ!" Một người nhìn ra manh mối không đúng? "Bà mỗi ngày làm cái này làm cái kia, la hét là để cho con trai bà đưa đi cho đối tượng, mở miệng một tiếng đối tượng, chẳng lẽ người này không phải là Từ Mai?"Bà Triệu không nghĩ tới sẽ có hàng xóm nhiều chuyện, nhất thời tức giận mà hung hăng trừng người nọ."Đúng, đêm qua tôi còn nghe thấy bà ta chính miệng nói, muốn mời Từ Mai tới uống canh gà! Trên mặt còn cười như hoa nở vậy! Bà ta đã sớm chọn trúng Từ Mai rồi, làm sao có thể mắng Từ Mai?"Tên còn lại nói ra.Vấn đề trong đó khẳng định không giống với những gì bà Triệu nói được như vậy.Vậy là loại nào?Mọi người nhìn về phía Từ Mai.Từ Mai nhìn về phía Hoa Chiêu, con mắt chớp chớp, loại nào vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận