Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1215 - Anh Muốn Tôi Giết Hết Bọn Họ?



Chương 1215 - Anh Muốn Tôi Giết Hết Bọn Họ?



Chương 1215: Anh Muốn Tôi Giết Hết Bọn Họ?Tiếng cười của mọi người làm cho Tôn Tiểu Kiều có loại cảm giác xấu hổ vô cùng, cô ta oán hận trừng mắt nhìn Tống Tuyết.Tống Tuyết không chút yếu thế trừng trở về: "Chút tâm tư này của cô còn làm như ai cũng không biết! Có phải cô muốn làm mợ Hoa Chiêu không? Chỉ bằng cô? Cô cũng xứng!”Cô ta còn không xứng đây này.Nghe xuất thân của Triệu Nhã Đình, cô ta liền biết mình không có đất diễn."Người ta có bạn gái, cô đừng không biết xấu hổ mà tiến về phía trước!" Tống Tuyết nói."Chúng tôi chỉ nói về công việc! Những người xấu xa như cô nhìn ai cũng xấu xa!” Tôn Tiểu Kiều hét lên."Ai xấu xa? Ai xấu xa khi trước kết hôn mà mang thai? ! Tôi không phải, tôi là một cô gái trong sạch!" Tống Tuyết nói ra.Mặt Tôn Tiểu Kiều trắng bệch, kiên trì nói: "Tôi không có thai.”"Ha! Vậy tại sao tử cung của cô không còn?” Tống Tuyết hô.Vậy thì quá độc ác, xát muối vào vết thương chưa lành.Tôn Tiểu Kiều không chịu nổi, người lắc lư."Được rồi được rồi, rửa mặt cũng không yên, mọi người mau rửa mặt, sắp quay phim." Có người đi ra hòa giải.Còn có người nói với Tống Tuyết: "Đã là xã hội mới rồi, phụ nữ trước khi kết hôn mang thai thì sao, không phải tội chết, cô đừng níu kéo không buông.”"Xã hội mới sao? Xã hội mới có thể làm chuyện mất mặt?” Tống Tuyết bữu môi nói.Vừa quay đầu lại mới phát hiện người mở miệng là một diễn viên kỳ cựu có chút danh vọng, cô ta lập tức ỉu xìu, vẻ mặt nhận sai nói: "Cô giáo nói đúng, đã là xã hội mới rồi, phụ nữ cũng được giải phóng, làm chút chuyện gì đó cũng không phạm pháp...""Đứa nhỏ cô, cái gì cũng dám nói." Nữ diễn viên kỳ cựu không đồng ý nhìn Tống Tuyết.Bà không thích loại người này, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ rồi nói chuyện ma quỷ, biết luồn cúi."Tất cả ở đây làm gì? Ai làm trễ nãi thời gian quay phim buổi sáng tôi sẽ không để yên!"Mọi người lập tức như chim thú tản đàn, nên làm gì thì làm cái đó.Tôn Tiểu Kiều chen vào trong đám người rút lui.Tống Tuyết lại vẫy tay với Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình: "Đến đây, tôi để lại nước rửa mặt cho hai người.”Buổi sáng có người đưa một xe nước nhỏ lấy từ bờ sông tới, trên xe có hai thùng gỗ cố định, một xe dùng hết sẽ lấy một xe khác. Chiếc xe này không đủ dùng sẽ phải chờ xe tiếp theo.Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình đi qua, Tống Tuyết chỉ vào một cái chậu sạch sẽ bên cạnh nói: "Tôi mới mua, chưa từng dùng qua, chuyên dùng để đựng nước sạch.”Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình cảm ơn, lấy đồ vệ sinh cá nhân ra chia chút nước.Chậu rất lớn, mỗi người đều rất tiết kiệm, cuối cùng còn dư lại chút nước, Hoa Chiêu mang về rửa mặt cho mấy bảo bối.Tống Tuyết ngược lại không tranh công nữa, rửa mặt xong vội vàng đi ăn điểm tâm.Cô ta rất thích thức ăn trên thảo nguyên, bữa cơm có thịt bò dê! Ở thủ đô muốn mua được thịt bò thịt dê cũng không dễ dàng, có tiền cũng không được, phải có bán đã!Huống chi, cô ta là một diễn viên nhỏ, tiền lương cũng chỉ nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi, một bữa không ăn nổi thịt bò thịt dê.Hoa Chiêu vừa rửa mặt cho mấy bảo bối vừa cười, cười đến mức Miêu Lan Chi không hiểu sao: "Tiểu Thâm sắp tới rồi sao?”"Hả? Không, anh ấy nói gần đây hơi bận rộn, phải đợi 10 ngày nữa mới tới." Thật sự là lúc trước ở nhà đã làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy!"Vậy con vui vẻ cái gì?" Miêu Lan Chi kỳ quái nói."À, con chỉ cảm thấy cuộc sống tập thể rất thú vị, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, nhiều người cũng náo nhiệt." Hoa Chiêu nói.Đó là niềm vui của công việc!Mà cô sống lại đã nhiều năm, lần đầu tiên có một công việc đứng đắn, lại lĩnh giáo một phen lục đục giữa các đồng nghiệp, cảm giác.... Đặc biệt nhớ.Kiếp trước, những luật sư và đồng nghiệp của cô chơi đùa với âm mưu văn phòng, mấy trò kia giống như tình báo chiến tranh vậy, vừa mạo hiểm vừa kích thích, không cẩn thận sẽ phải trả một cái giá thật lớn.Không phải mất tiền, thì là đi tù.Hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, đời này cô không có ý định làm luật sư nữa.Vẫn là bây giờ mới tốt, mọi người chèn ép lẫn nhau, cũng chỉ nói bằng miệng cho đã nghiện thì thôi.Miêu Lan Chi im lặng nhìn cô, bà một chút cũng không cảm thấy thú vị chỗ nào, Hoa Chiêu có thể là ở nhà đã lâu, nhìn thấy nhiều người liền cao hứng?Đáng thương ~"Vậy con mau cùng bọn họ chơi đi, mẹ ở cùng bọn nhỏ, có mấy người Lưu Minh ở đây, sẽ không có việc gì." Miêu Lan Chi nói.Hoa Chiêu cười, thật sự yên tâm đi.Nơi này khắp núi rừng đều là thực vật, trải qua một đêm trao đổi năng lượng, cô cảm thấy mình đã nắm trong tay một khối thảo nguyên nhỏ trước mắt này.Cô biết chỗ nào có thỏ, chỗ nào có quả dại, cỏ ở đâu đã bị ăn gần hết, nơi nào cỏ nước phong phú.Một ý niệm xẹt qua trong đầu, cô có thể làm cho cỏ mọc điên cuồng ở đâu, cũng có thể để cho chúng nó bày ra hình dạng mình thích.Theo thời gian trôi qua, diện tích mình có thể khống chế khẳng định càng lúc càng lớn.Đây là thiên hạ của cô, cô có thể biết những gì đã xảy ra trên bãi cỏ này, nếu cô muốn.Thực sự không có gì phải sợ.Hoa Chiêu đi quay phim, mãi đến lúc này, cô mới biết Tôn Tiểu Kiều đóng phim vai gì.Con gái của một thủ lĩnh bộ lạc trên thảo nguyên, được đưa cho nam chính làm thiếp, sau đó lục đục với chính thê của nam chính bị hành hạ.Chính là bia đỡ đạn.Rõ ràng biên kịch đã rất nể tình cô ta....Sắp xếp cho cô ta một nhân vật không nhẹ không nặng lại không xuất sắc, ứng phó cho qua mọi chuyện.Tôn Tiểu Kiều lúc này cũng mới biết được chi tiết, lập tức bất mãn, lại đi tìm biên kịch náo loạn.“Không quay thì cút, nơi này không có chỗ của cô!” Dương Lập lớn tiếng mắng.Mọi người im lặng như hến, Dương Lập tính tình không tốt lắm, lúc quay phim đến lục thân cũng không nhận, ai diễn không tốt há mồm liền mắng, nhưng không mắng thô tục, coi như tôn trọng người khác.Một chữ "cút" lập tức khiến cho Tôn Tiểu Kiều câm miệng, nước mắt cũng muốn rơi xuống."Cảnh quay tiếp theo chính là của cô." Dương Lập nói xong, lười để ý tới cô ta, quay đầu lại làm việc.Ông chỉ hy vọng một tháng còn lại có thể thuận lợi vượt qua, sau đó quay một tháng ở nơi khác, hai tháng, bọn họ sẽ quay hết những cảnh chưa quay xong, bộ phim này liền kết thúc.Cầu xin thần phật, để cho ông như ý nguyện đi....Nhưng năm nay Dương Lập khẳng định bị sao thủy nghịch hành, chuyện không như ý nguyện.Vấn đề vẫn nằm ở Tôn Tiểu Kiều, cô ta không thể diễn được một người phụ nữ thảo nguyên nhanh nhẹn mạnh mẽ, cô ta ốm yếu như một cái ấm sắc thuốc."Chỉ tại ông, chỉ tại ông! Ông không có não sao? Viết nhân vật này cho cô ta!” Dương Lập lại bắt được cơ hội đi đạp lão Vương.Lão Vương rất ủy khuất: "Tôi muốn viết cho cô ta một vai nha hoàn, giám đốc không cho a!”"Hắn dựa vào cái gì mà không cho? Tại sao hắn không cho phép?” Dương Lập rất tức giận."Dựa vào việc hắn là giám đốc hãng phim..." Biên kịch nói.Trái tim của Dương Lập lại tăng vọt chưa từng có."Vậy bây giờ thì sao? Mấy cảnh cưỡi ngựa này cô ta căn bản không qua được! Ta bị kẹt ở đây à?” Dương Lập tức giận nói.Hoa Chiêu luôn ở một bên, yên lặng nói: "Vậy thì dùng thế thân.”Dương Lập lại không đồng ý: "Là ống kính quay chính diện, không thế thân được.”Không phải là cảnh quay chơi đùa gì, chỉ là mấy cảnh cưỡi ngựa lên đường, con gái thảo nguyên, không thể ngay cả cảnh này cũng không có, người khác cưỡi ngựa cô ta đi?"Vậy thì ngồi xe ngựa, có vẻ kiều quý." Hoa Chiêu nói.Biên kịch lập tức cảm thấy được: "Chẳng qua là như vậy, nhân vật cũng phải thiết lập lại, phải sửa lại điêu ngoa ngang ngược hơn.”“Được!” Dương Lập lập tức nói: "Ông tính toán!”Ông rất tin tưởng thực lực của biên kịch, bằng không đã sớm tìm giám đốc đổi người rồi!Biên kịch lập tức ra tay.Tôn Tiểu Kiều rất nhanh đã biết.Cô ta ngồi trong lều của mình.Vốn đã ít đất diễn, lại là một nhân vật phản diện, diễn vai phản diện là một chuyện rất nguy hiểm, diễn không tốt không được, diễn quá tốt cũng không được.Xuất lực không được lấy lòng!Nghe nói là ý tưởng của Hoa Chiêu...."A." Trong lều tối tăm đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của đàn ông.Tôn Tiểu Kiều cũng không sợ hãi, cô ta biết nơi đó có người.Người đàn ông này đã ở đây vào ngày đầu tiên cô ta đến."Đoàn làm phim như vậy còn có ý nghĩa gì? Bộ phim này không quay cũng được." Người đàn ông ngồi trong góc tối nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần cô hợp tác với chúng tôi, tôi đảm bảo rằng sau này cô sẽ quay phim không ngừng, đều diễn nữ chính."“Mà đám người nơi này, Dương Lập, Hoa Chiêu, đều không có cơ hội cướp danh tiếng của cô, không tốt sao?"Giọng người đàn ông trầm thấp, tràn ngập mê hoặc.Tôn Tiểu Kiều lần này không trầm mặc nữa, mà mở miệng hỏi: "Anh muốn tôi giết bọn họ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận