Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1133 - Quả Nhiên.



Chương 1133 - Quả Nhiên.



Chương 1133: Quả Nhiên.Hoa Chiêu lập tức nhíu mày, nhưng đồng thời trong lòng lại có loại cảm giác rốt cuộc đã tới.Không biết vì sao, cô cảm thấy Đào Lam và Diệp Lị ở cùng một chỗ, không xảy ra chút chuyện là không thể nào đấy.Bất quá trước kia cô cho rằng người gây chuyện sẽ là Diệp Lị.Nhưng sau khi tiếp xúc gần gũi, cô liền phát hiện Diệp Lị thật ra lại là người thành thực, có tâm tư gì đều bày ở trên mặt.Lúc trước đối với cô bất mãn đều bày ở trên mặt, hiện tại đối với cô cẩn thận từng li từng tí cũng bày ở trên mặt.Lần này khẳng định không phải do cô ta gây chuyện.Về phần Đào Lam. . . ."Mất tích ở đâu vậy? Tôi đi xem." Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi.Những người khác nghe được động tĩnh cũng giãy dụa đứng lên, đi theo bạn học tới báo tin quay lại trên núi.Thung lũng hoa không xa, chỉ cách đó vài dặm, là một mảnh đất trống trải nằm kẹp giữa hai ngọn núi, vào mùa xuân hoa dã quỳ nở rộ, cả thung lũng như một thảm hoa xanh mướt rất đẹp.Nhưng cuối đông đầu xuân, tuyết bắt đầu tan ra, phong cảnh ở đây chỉ ở mức trung bình.Dấu chân trên mặt đất cũng hỗn loạn, cả người lẫn vật."Chúng tôi tách ra ở đây, chúng tôi muốn lên núi, thầy giáo nói muốn ở lại nhóm lửa nấu nước." Một sinh viên nói ra: "Diệp Lị cũng ở lại, lúc tôi lên tới giữa sườn núi quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai người hình như đang đi nhặt củi, kết quả vẫn chưa trở về.""Đi về hướng nào?" Hoa Chiêu hỏi."Chỗ đó, chỗ đó." Bạn học vậy mà chỉ hai phương hướng. Diệp Lị cùng Đào Lam đi ra hai hướng khác nhau."Xung quanh nơi này có cái gì nguy hiểm không?" Hoa Chiêu hỏi thôn trưởng.Đây là một thung lũng, các thung lũng đều nằm dưới chân núi, không có vách đá để mà ngã xuống.Thôn trưởng nhíu mày, lo lắng nói: "Theo lý chỗ này rất an toàn, hơn mười năm nay thôn chúng tôi không có ai gặp tai nạn ở đây.""Hơn mười năm không xảy ra chuyện, vậy trước mười năm đó thì sao? Xảy ra chuyện?" Hoa Chiêu hỏi."Mười mấy năm trước là thời điểm khó khăn nhất, thôn dân đào bẫy rập khắp núi, ở đây cũng đào qua, có đứa nhỏ không cẩn thận rơi vào." Thôn trưởng nói.Thung lũng này là nơi thu hoạch rau dại, là nơi sinh hoạt chung của lũ trẻ trong thôn, dân làng không đào bẫy ở đây, trẻ con không biết tránh né, rơi vào sẽ không tốt.Họ ở trên núi, có lợn rừng, nên bẫy đào sâu và to, dưới có gai gỗ, nếu ngã sẽ bị chảy máu, đứa trẻ lúc trước cũng mất nửa cái mạng."Về sau chúng tôi đã san lấp bẫy rập! Theo lý không nên có chuyện đấy." Thôn dân nói.“Chắc là có bẫy bị bỏ quên!” Có bạn học nói.Thôn trưởng lúng ta lúng túng, chuyện này cũng không chắc.Năm đó loạn như vậy, từ khi đào bẫy đến khi đứa trẻ bị tai nạn cũng đã cách mấy năm, vài năm kia trong thôn có rất nhiều người già chết.Họ đều là những thợ săn dày dạn kinh nghiệm, có thể có những cái bẫy mà họ đào mà những người khác không biết nên đã bị bỏ sót."Nhanh đừng nói nữa, tìm người ah!" Có bạn học nữ thúc giục nói.Đào Lam là người có nhân duyên rất tốt."Tất cả mọi người đi theo người dẫn đường, đừng thoát đội tìm kiếm, bằng không thì tìm được bọn họ, lại lạc mất các người." Hoa Chiêu nói ra.Cô là người nhà Diệp Lị, còn mang theo đứa bé, vừa nhìn đã biết là người đã kết hôn, cho nên tuy nhìn mặt non nớt, mọi người vẫn vô thức mà xem cô là người lớn.Hoặc là vì mấy người Từ Mai, Lưu Minh đều nghe theo lời Hoa Chiêu làm cho mọi người cũng vô thức mà nghe theo đấy.Đám người quả nhiên tản ra, đi theo người dẫn đường bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.Lúc này, tinh thần trách nhiệm tập thể của mọi người vẫn rất mạnh mẽ. Hai người lạc mất, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm.Hoa Chiêu nhíu mày đứng trong chốc lát, cũng muốn lên núi.Lưu Minh nhanh chóng ngăn lại: "Nhiều người như vậy, không thiếu một người là cô, cô mau ôm đứa nhỏ trở về đi, cứ để cho bọn hắn đi tìm."Không phải hắn bỏ qua an nguy của Diệp Lị, giống như Hoa Chiêu vừa nói đấy, đừng để tìm được Diệp Lị, Hoa Chiêu lại có chuyện!Hai người lớn lạc mất, nhất định là đã gặp phải nguy hiểm.Ở đây rất nguy hiểm!Lưu Minh đứng ngồi không yên, lúc này hắn muốn đưa Hoa Chiêu trở về."Gọi điện thoại phái người đến tìm kiếm, tóm lại cô không thể tự mình đi." Lưu Minh nhìn Hoa Chiêu nói.Từ Mai cũng nói: "Chúng tôi cũng đi tìm, cô mau dẫn đứa nhỏ trở về, hôm nay lạnh, Tiểu Điềm Điềm cũng cảm mạo rồi, không thể lại bị lạnh nữa!"Hoa Chiêu vẫn không lên tiếng, cô đang cùng cỏ cây câu thông.Nhưng cây cối quá nhiều, lượng tin tức quá khổng lồ.Chúng đã chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày này, cô phải xem từ từ, chọn từ từ, không thể tua nhanh.Cô vừa nhìn thấy một đoàn người tiến vào thung lũng, Đào Lam và Diệp Lị cũng vừa tách ra khỏi đám đông.“Tôi sẽ ở đây chờ tin tức.” Hoa Chiêu nói.Nói xong cô kéo từ trong áo ra một cái vòng cổ, đó là một cái bình sắt nhỏ.Hoa Chiêu đem cái chai nhét vào trong tay Tiểu Điềm Điềm để cho nó chơi đùa.Đứa trẻ hơn sáu tháng cầm được cái gì đều bỏ vào trong miệng, nút gỗ của bình sắt nhỏ dường như có mùi vị, thằng bé thích thú bắt đầu gặm.Không có ai chú ý tới đứa nhỏ vốn đang có chút uể oải đã càng ngày càng tốt, đôi mắt nhỏ lập tức có tinh thần rồi, ôm lấy bình nhỏ gặm đến vui vẻ.Hoa Chiêu vốn không muốn cho thằng bé uống tinh hoa, cảm vặt mà thôi, để cho nó tự mình chống chọi, còn gia tăng sức miễn dịch đây này.Nhưng hôm nay trời trở lạnh, đứng ở đầu gió, cô thực sợ đem tiểu gia hỏa này cảm lạnh mất, chỉ có thể ăn gian.Lưu Minh không vội được nữa, bất quá hắn cũng biết Hoa Chiêu từ trước đến nay nói một không nói hai, hắn cũng không dám động thủ túm cô, mà đoán chừng cũng kéo không nổi.Hoa Chiêu cũng luyện võ, theo chân bọn họ đối luyện qua, hắn căn bản đánh không lại Hoa Chiêu."Ai, anh trông chừng cô ấy, chúng tôi cũng đi tìm." Từ Mai nói với Lưu Minh.Nói xong ba người lập tức quay người lên núi, đi theo một đội có người dẫn đường.Sắc trời dần dần tối, chỉ có thể thấy những bóng người lờ mờ.Tất cả đội ngũ đều trở về rồi.Nếu không trở lại, bọn hắn sẽ bị đông lạnh chết. Nhưng không ai tìm được dấu vết của Đào Lam cùng Diệp Lị.Trái tim mỗi người đều chìm xuống đáy.Trời lạnh như vậy, cho dù hai người không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ bị kẹt ở chỗ nào đó đông lạnh một đêm cũng xong rồi."Thông báo cho người trong nhà không?" Lưu Minh hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu.Cô đã thấy được Đào Lam dần dần tiếp cận Diệp Lị, không biết cùng cô ta nói gì đó, sau đó hai người kết bạn cùng đi vào trong núi.Quả nhiên là Đào Lam giở trò quỷ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận