Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 760 - Em Đã Đi Đâu?



Chương 760 - Em Đã Đi Đâu?



Chương 760: Em Đã Đi Đâu?Lưu Minh đột nhiên nhận được điện thoại của Hoa Chiêu, nói hắn mang theo những người đáng tin nhất, tìm một đoàn xe không thể truy vết được, tới nơi này tìm cô.Lưu Minh nghiêm khắc dựa theo yêu cầu mà mang người đến, nhưng khi đã đến nơi hắn cũng không biết mình phải tới làm gì đấy.Hắn chỉ biết là mấy ngày hôm trước Hoa Chiêu nói là lại muốn tự mình ra ngoài đi dạo, không chờ bọn hắn đuổi kịp đâu, cô nói đi là đi luôn rồi.Cũng may mỗi ngày cô đều gọi điện thoại về nhà báo bình an, người trong nhà cũng không phải quá lo lắng.Mấy đứa nhỏ cũng không dính lấy cô, trong hai năm trước cô cũng thường xuyên biến mất vài ngày.Bất quá đều là cùng Diệp Thâm đi ra ngoài chơi. . .Chẳng lẽ Diệp Thâm vụng trộm trở về rồi hả? A..., vậy hắn cũng không hỏi nữa.Về phần chuyện của Văn Đạt cùng Đỗ gia kia, lúc trước hắn không biết, hiện tại càng không biết rồi."Chất lên xe." Hoa Chiêu cũng không giải thích, chỉ chỉ sau lưng nói.Mượn ánh trăng, một đoàn người có thể thấy rõ một đống thùng lớn sau lưng Hoa Chiêu.Bọn hắn cũng không hỏi, nói làm gì liền làm cái đó.Hơn chục người, thực sự phải mất gần cả đêm mới có thể chất hết hàng lên xe."Chở đến Bằng thành, giao cho Ngô Nam cùng Trương Lượng." Hoa Chiêu nói với Lưu Minh địa chỉ của bên trung gian.Lưu Minh cũng đã gặp Ngô Nam cùng Trương Lượng đấy, lúc trước là hắn mở cửa cho bọn họ, Hoa Chiêu không lo lắng hắn không biết người.Ngô Nam cùng Trương Lượng cũng không thích hợp để ở lại thủ đô nữa rồi, bọn hắn bị Hoa Chiêu đưa đến Bằng thành, tránh đầu gió, thuận tiện xử lý những món hàng này.Hơn nữa hai người này lúc trước cùng Văn Đạt tiếp xúc, tất cả danh tính được sử dụng đều là giả mạoTrong thời đại không có nhận dạng khuôn mặt và không có máy giám sát này, không cần lo lắng sẽ bị tìm được.Lưu Minh cũng không có hỏi nhiều, mang người đi.Chỉ là trước khi đi vẫn lo lắng mà dặn dò Hoa Chiêu, nói cô sớm chút về nhà, đêm hôm khuya khoắt một mình ở nơi hoang vắng này, hắn nhìn cũng thấy sợ hãi rồi."Vậy thì quay về." Hoa Chiêu cười nói.Sắc trời vừa tảng sáng, đoàn xe xuất phát, Hoa Chiêu quả nhiên lái xe về nhà.Bất quá cô vẫn đi ngang qua nhà máy thực phẩm của Văn Đạt.Cô còn có một chuyện quan trọng chưa làm xong.Không, hiện tại đã không phải là nhà máy thực phẩm của Văn Đạt rồi, nhà máy thực phẩm bị một người Đỗ gia tiếp nhận rồi.Hơn nữa đã bắt đầu khôi phục sản xuất.Hàng đã mất, xem ra tạm thời sẽ không tìm lại được.Cũng may gà biết đẻ trứng vẫn còn, bọn hắn miễn cưỡng lại gom góp ra một vạn tám ngàn gì đấy, còn có thể làm cho nhà xưởng tiếp tục vận hành lại.Sau đó gà đẻ trứng, lỗ 70 vạn rất nhanh có thể kiếm trở về.“Chính là lúc này.” Hoa Chiêu đứng ở bên ngoài tường thầm nói.Lúc này đã là đêm khuya.Không có biện pháp, chuyện cô muốn làm không thích hợp để ra tay vào ban ngày ban mặt.Trong nhà xưởng im ắng, chỉ có một ông lão ở ngoài cửa ngủ gà ngủ gật, vài nhân viên bảo vệ trẻ khỏe sống bên ngoài kho hàng, canh giữ nguyên liệu và sản phẩm chế biến.Xưởng sản xuất không có người bảo vệ, trống trơn và im lặng.Dây leo xuyên qua cửa sổ, tháo dỡ máy và lấy các bộ phận quan trọng.Hiện nay máy móc tân tiến nhất thế giới, người nước ngoài luôn muốn giữ bí mật công nghệ, để nó vẫn giữ được giá trị trong vài năm nữa, kiếm được nhiều tiền hơn.Cho nên đối với những chỗ cần giữ bí mật, đều tiến hành mã hóa xử lý, hoặc là được giấu trong một cái hộp..., để chắc chắc rằng người ngoài nhìn sẽ không hiểu.Hoa Chiêu kỳ thật cũng không hiểu, nhưng trong tay cô đã có hướng dẫn sử dụng những chiếc máy này.Cô biết rõ ở đâu là mấu chốt.Hiện tại mở ra mang nó đi!Còn lại các bộ phận khác, đều là phế thải rồi.Nhìn xe chất đầy đồ, Hoa Chiêu cảm thấy mỹ mãn mà thẳng bước đi.Tuy rất muốn nhìn một chút vẻ mặt tuyệt vọng của người Đỗ gia, nhưng cô nhớ bọn nhỏ rồi.Hơn nữa về nhà nhìn mặt của Đỗ Hãn Lương cùng Văn Tịnh, khẳng định còn thú vị hơn.Một đường thuận lợi về đến nhà, Hoa Chiêu vào cửa liền ôm mấy đứa nhỏ không buông tay, hôn hôn đứa này một cái, hôn hôn đứa kia một cái, thấy thế nào cũng không đủ."Em trở về rồi hả? Đã đi đâu nhiều ngày như vậy?" Diệp Danh đứng ở một bên hỏi, ngữ khí hiếm khi có chút lạnh.Đặc biệt là khi nhìn thấy một chiếc xe jeep đầy bộ phận máy móc, nghĩ đến tin tức vừa nghe được, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng hơn.Hoa Chiêu nghe thấy giọng của anh cả, bị doạ đến thiếu chút nữa run lên, chột dạ mà không dám nhìn anh.Không phải đã nói là vài ngày mới trở về nha. . . . Sao lại về sớm như vậy! Sớm biết như vậy động tác của cô có thể nhanh hơn một chút!"Ha ha, đi ra ngoài chơi một vòng." Cô lúng túng khó xử cười nói.“Nhặt được một ít đồng nát, trở về đi bán sắt vụn?” Diệp Danh nhướng mày."Ha ha, anh cả thật biết đùa!" Hoa Chiêu thực sự bật cười. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ khi nhìn thấy Diệp Danh đột nhiên biến mất.Cô không làm gì sai cả!Chẳng qua là, là. . . . Chuyện này hình dung như thế nào đây? Cô cũng không dễ nói rồi.Bất quá, mặc kệ Diệp Danh có biết hay không, ngăn cản hay không, cô cũng phải làm như vậy.Vậy thì không có gì phải sợ.Cô hùng hồn như vậy, Diệp Danh cũng bất đắc dĩ rồi.Được rồi, vợ người khác anh không thu thập được, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Diệp Thâm, để cho nó lúc nào trở lại sẽ thu thập!Diệp Danh nhìn ba bảo bảo đang chơi sôi nổi trên mặt đất, cảm thấy trong nhà vẫn nên thêm người thì tốt hơn, nghe nói tiếp qua vài năm sẽ không cho sinh nhiều nữa, phải nắm chặc thời gian!"Nói đi, đến cùng đã làm cái gì rồi hả?" Anh ngồi xuống, giọng nói khôi phục vẻ nhẹ nhàng hồi xưa, tư thế như chúng ta phải nói chuyện.Diệp Thư luôn ngồi trong góc phòng làm nền lặng lẽ thở phào, vừa rồi nhìn anh cả rất doạ người, cô cho rằng anh ấy lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với Hoa Chiêu nha."Cũng không làm gì, chỉ đem mấy món đồ thuộc về em cầm về." Hoa Chiêu nói thẳng.Tuy đã đoán được sẽ có loại khả năng này, nhưng nghe thấy Hoa Chiêu chính miệng thừa nhận, Diệp Danh vẫn thở dài một hơi, nhìn cô.Sau nửa ngày mới nói: "Lá gan của em lớn hơn so với anh tưởng tượng nhiều.""Ha ha, quá khen quá khen." Hoa Chiêu cười nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận