Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1477 - Bàn tay này còn có thể cứu chữa không?



Chương 1477 - Bàn tay này còn có thể cứu chữa không?



Chương 1477: Bàn tay này còn có thể cứu chữa không?Bác sĩ có thể được đưa đến đây nhất định là những người vô cùng thân quen và đáng tin cậy.Nhưng lúc này nghe được lời Uông Bằng nói, vị bác sĩ kia cũng không khỏi ngẩn người.“Mở ra? Cắt bỏ dây thần kinh? Chuyện này….” Vị bác sĩ kia liếc mắt nhìn Uông Phi Phi, một cô gái xinh đẹp, phải bỏ đi bàn tay này, quá đáng tiếc.“Nếu đã bị đứt dây thần kinh rồi thì không thể nối lại, bàn tay này sau này sẽ chỉ được dùng để trang trí, các người suy nghĩ kỹ lại đi.” Bác sỹ có lòng tốt khuyên nhủ.“Nghĩ kỹ rồi.” Uông Bằng lập tức nói.Dù sao cũng chẳng phải tay mình, ông ta không cảm thấy đau.Bàn tay của Uông Phi Phi co rúm lại một chút, rõ ràng đang do dự.Uông Bằng lập tức nhìn cô ta: “Cô nên nghĩ cho kỹ, cơ hội hiếm có, nắm chắc rồi, cả đời này cô sẽ được sống ổn định, cho dù tay tàn tật cũng có người bưng cơm đến tận miệng đút cho cô ăn. Không giữ được cơ hội này, cô chính là đồ vô dụng, giữ lại tay cũng chẳng có ích gì?”Uông Phi Phi vẫn run rẩy, không nắm lấy được, ít nhất cô ta vẫn có việc làm.Me nói rất đúng, cô ta viết chữ đẹp nó có thể giúp cô ta thăng chức tăng lương. Bàn tay này bị phế rồi, cô ta sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng, cả đời này sẽ phải đi bưng trà rót nước cho người ta.Rốt cuộc làm gì có bí thư nào không phải viết chữ? Không thể viết chữ còn được gọi là bí thư à?“Được được, cô quên trong nhà đã đáp ứng chuyện của cô sao? Vừa rồi phía trên nói với tôi, tay cô bị phế bỏ, trong nhà sẽ bồi thường cho cô.” Uông Bằng nói.Về phần bồi thường như thế nào thì ông ta không nói.Trước mặt người ngoài, Uông Phi Phi cũng không dám hỏi.Bác sỹ cúi đầu, mắt xem mũi không quan tâm, coi như không nghe thấy gì cả.Uông Phi Phi cắn răng, đưa tay ra.Qủa thật cơ hội này rất khó có được, nếu Đại Vĩ không thích cô ta, cô ta chỉ đành khiến hắn phải cảm thấy tội lỗi.Tuy rằng cô ta có tự tin nếu cho cô ta thêm mấy tháng, cô ta nhất định sẽ nắm được trái tim Đại Vĩ, để hắn cam tâm tinh nguyện cưới mình. Nhưng thời gian nhà họ Uông cho cô ta tương đối ngắn, nhiều nhất không được vượt quá 2 tháng.Thế nên không còn cách nào khác.“Thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao.” Bác sĩ lại nói: “Dây thần kinh đứt rồi, không thể nối lại được nữa.”“Ai nói?” Uông Bằng lập tức phản bác: “Tôi nghe nói không phải Hoa Chiêu đã bào chế ra thuốc nối lại dây thần kinh rồi à? Đã trị khỏi cho hai người?”“Tôi không tin.” Bác sĩ lập tức nói.Hắn học y 20 năm, hiếu rất rõ cắt đứt dây thân kinh sẽ gây ra hậu quả gì, có thuốc nối lại được dây thần kinh ư? Mặc dù tin đồn được lan truyền xôn xao, nhưng hắn chưa được tận mắt nhìn thấy, thì hắn không tinCó lẽ căn bản dây thần kinh của hai người kia chưa hề đứt, nhất định là có người tâng bốc Hoa Chiêu.Hắn hiểu rõ lời nịnh hót của một vài người có thể tạo ra tiếng vang lớn đến mức nào, đen cũng có thể nói thành trắng, dù sao thì hắn không tin.“Anh có tin hay không thì tùy.” Uông Bằng có chút bực bội: “Tôi chỉ hỏi anh, anh có làm được không, có thể khiến cho người khác không thể nhận ra không? Làm cho mọi người nghĩ vết thương lúc trước của nó bị nặng như vậy?”Mối quan hệ này tuyệt đối đủ bền chặt, Uông Bằng một chút cũng không hề che giấu mục đích của chính mình.Bác sĩ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là làm được, nếu các người đã quyết định rồi, tôi lập tức xuống tay. Chẳng qua đến lúc hối hận đừng có mà tới tìm tôi, tôi không tiếp đâu, ai có thể nhận các người đi mà tìm người đó!”“Nhanh lên đi, đừng để lại dấu vết.” Uông Bằng thúc giục nói.Bác sĩ liếc mắt nhìn Uông Phi Phi một cái, thấy cô ta không từ chối, thì không khuyên nữa, nói với Uông Bằng: “Giữ chặt lấy cô ta, đừng để cô ta cử động.”Uông Bằng vừa kìm chặt người Uông Phi Phi vừa hỏi: “Sao thế? Anh không mang theo thuốc tê à?”"Tất nhiên là không mang, những thứ đó đều được ghi chép lại, đâu dễ dàng lấy ra ngoài. Muốn dùng thì phải báo cáo, tôi có báo cáo được không?" Bác sỹ oán giận nói.Điều này tuyệt đối không đượcCho nên đành phải để Uông Phi Phi chịu khổ.Lúc này Uông Phi Phi mới ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, mặt mũi trắng bệch."Bịt miệng cô ta lại." Bác sĩ lại nói.Uông Bằng liếc mắt nhìn vợ mình một cái, vợ hắn lập tức đi tìm một cái khăn mặt, Uông Phi Phi còn chưa kịp nói gì đã bị bà ta nhét khăn vào miệng, nhét đến chật kín miệng, bảo đảm lát nữa không thể nào kêu lên được.Bác sĩ nắm lấy tay Uông Phi Phi tay, tháo từng sợi từng sợi chỉ đã khâu rồi ra, sau đó dùng sức cạy một cái, vết thương vừa mới khép miệng lại lập tức bị xé toạch taMột bàn tay khác giơ lên cắt xuống một nhát, rồi lập tức rời đi.Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.Uông Phi Phi tức khắc hét lên một tiếng, mặc dù đã có khăn vải chặn lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.So với vết thương hôm đó đau hơn nhiều!Uông Bằng nhỏ giọng quát: “Đừng hét, hét cái gì mà hét? Gọi người khác tới đây, cô sẽ chịu đau đớn vô ích.”Uông Phi Phi rất cứng cỏi, cô ta lập tức im bặt, nhưng mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra ào ào, tay run như cầy sấy.Phải khâu lại một lần nữa, còn phải khâu vào lỗ kim ban đầu, chuyện này tương đối khó khăn.Nhưng người bác sĩ này cũng thật có tài, nửa tiếng sau đã tuyên bố kết thúc công việc.Uông Phi Phi đau đến run lẩy bẩy.Vị bác sĩ kia lúc này mới nhớ ra đưa cho cô ta một ít thuốc giảm đau.Uông Phi Phi nhìn hắn ta bắng ánh mắt tê dại.“Đừng nhìn tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, là do cô tự mình chọn.” Nói xong thu dọn đồ nghề, cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.Uông Bằng cũng không tiễn hắn, ngược lại nhìn Uông Phi Phi mỉm cười nói: “Tôi chúc mừng cô trước, đến lúc đó khổ tận cam lai, được sống những ngày tháng sung sướng, cũng đừng quên sự giúp đỡ của chú ngày hôm nay.”“Cảm ơn chú.” Sắc mặt Uông Phi Phi trắng bệch nói.“Bước tiếp theo tôi nên làm như thế nào?” Cô hỏi.“Cứ dưỡng thương đi đã, đợi bác sĩ xác định vết thương không thể trị được, thì đi tìm Lưu Đại Vĩ, bảo chị hắn chữa trị cho cô. Nghe nói đó là một loại thuốc bôi, bôi xong rồi thì lập tức tìm cơ chùi đi. Đợi đến lúc vết thương không trị được, tay bị phế, cô có thể đi tìm Lưu Đại Vĩ bắt hắn chịu trách nhiệm, chuyện này không cần tôi dạy cho cô chứ?” Uông Bằng nói.Uông Phi Phi gật đầu, nếu tay thật sự bị phế rồi, cho dù ăn vạ cũng không ai nói cái gì.Bàn tay của một sinh viên, rất có giá trị.“Không còn sớm nữa, cô nhanh về đi, không có chuyện gì thì đừng tới đây, có việc tôi sẽ tới tìm cô.” Uông Bằng tiễn khách.Uông Phi Phi loạng choạng bỏ đi.Hoa Chiêu cũng rời đi từ cái cửa sổ ở bức tường phía sau. Cô vỗ vỗ cái camera trong tay, hài lòng rời đi.Về đến nhà, Diệp Thâm đang chuẩn bị đi ra ngoài.“Anh đi đâu thế?” Hoa Chiêu tò mò hỏi.Diệp Thâm thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là đi tìm em, sao lại về muộn vậy?”Sau khi Diệp Danh cúp điện thoại, hắn lập tức gọi cho Diệp Thâm, bảo anh phải để mắt tới vợ mình, thần thần bí bí, làm gì cũng không nói.Lại đi một mình, không mang vệ sĩ theo.Vốn dĩ Diệp Thâm rất có lòng tin với thân thủ của Hoa Chiêu. Ngoại trừ anh, chắc không có ai có thể làm đối thủ của cô.Ngay cả anh, nếu Hoa Chiêu sử dụng toàn bộ sức lực, có thể hoàn toàn đánh bại 10 người tinh thông võ thuật ,hắn cũng phải cam tâm tình nguyện cúi cầu chịu thua.Nhưng mà Hoa Chiêu mãi không quay lại, anh có chút lo lắng.“Không có việc gì, muộn như vậy em mới về là vì phải đợi người của đối phương xuất hiện.” Hoa Chiêu cười hì hì nói.Diệp Thâm cũng mỉm cười: “Chuyện gì mà khiến em vui như vậy?”"Đến lúc đó nói sau." Hoa Chiêu cười nói: "Nếu em nói trước cho anh, thế sẽ để lộ hết vở kịch mất, sau này còn gì thú vị nữa chứ."Diệp Thâm thích dáng vẻ nghịch ngợm của cô, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi.Buổi tối, Diệp Danh tan ca về nhà, cũng không hỏi được gì.Hai anh em lại đi đến thư phòng thầm thì.Hoa Chiêu hừ một tiếng, xem này, không phải hai người này cũng có việc giấu cô à? Huề nhau.Hai ngày sau, Uông Phi Phi tới cắt chỉ, kiểm tra lại vết thương. Người bác sĩ phụ trách khâu vết thương cho cô ta vô cùng sửng sốt.Miệng vết thương khép lại tương đối chậm, đây là chuyện bình thường, nhưng tại sao tay cô ta lại không có cảm giác, không cử động được? Rõ ràng lúc trước không sao mà!"Tôi cũng không biết." Uông Phi Phi vừa khóc vừa hỏi: "Có phải tay của tôi bị tàn phế rồi không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận