Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 462 - Miệng Không Đủ Dùng.



Chương 462 - Miệng Không Đủ Dùng.



Chương 462: Miệng Không Đủ Dùng.Hoa Chiêu nhìn bà ta làm như không có việc gì, khuôn mặt tươi cười, nhất thời không biết lấy thái độ gì để đối đãi với bà ta.Sao cô cứ cảm giác Chu Lệ Hoa chính là một kẻ lưu manh? Trước đó hai người có thể xé nhau chỉ vào mũi nhau mà mắng, đảo mắt một cái bà ta lại như không có việc gì, lần sau thấy người còn có thể cười hì hì.Hoa Chiêu không thích nhất là loại người này, rất khó chơi.Cô còn chưa nghĩ ra nói cái gì, Diệp Hưng liền từ bên cạnh xông lại, lôi kéo Chu Lệ Hoa đi qua một bên rồi."Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì giúp con chẻ củi a, đừng quấy rầy chị dâu hai nấu cơm."Chu Lệ Hoa không muốn: "Mẹ là người chẻ củi sao?""Vậy mẹ vào nhà ngồi đi, uống trà, ăn hạt hướng dương, đừng ở đây." Diệp Hưng nói ra. Mẹ hắn vừa há miệng lòng hắn liền run rẩy.Chu Lệ Hoa nghĩ đến bữa tiệc hôm nay, xác thực không thể chọc giận Hoa Chiêu, bằng không thì đồ ăn làm ra không thể ăn coi như xong, quýnh lên lại hủy bỏ bữa tiệc này, bà ta ở trước mặt người Khâu gia sẽ thật là mất mặt.Hơn nữa, bà ta gần đây cũng không có việc gì để đắc tội với Hoa Chiêu rồi, chuyện phòng ở, trong thời gian ngắn cũng không thể nhắc lại rồi.Bà ta quay người lại vào nhà rồi.Miêu Lan Chi cùng Diệp Mậu đêm qua đã ở đây, hai người đang ở trong phòng dỗ hai đứa bé.Chu Lệ Hoa liền đi qua gom vui trong chốc lát.Diệp Danh lại mang đến mấy thứ rau quả tươi mới."Anh cả hôm nay không thể không đến sao?" Diệp Thư hỏi."Không thể để cho một mình cha theo chân bọn họ quần nhau ah, hơn nữa cha cũng sẽ không." Diệp Danh nói ra.Tính cách Diệp Mậu cũng giống Diệp Thâm, trầm mặc, không thích nói chuyện, càng không thích xã giao, hôm nay ông ấy có thể ngồi ở chỗ kia, đã là cố gắng lớn nhất rồi, đừng hy vọng ông ấy cùng người Khâu gia vui vẻ hòa thuận cười đùa thành một đoàn.Năng lực giao tiếp của Diệp Mậu thậm chí còn không bằng Diệp Chấn Quốc."Anh cả, vậy anh giống ai à?" Hoa Chiêu cười nói: "Em phát hiện, mấy người chú bác anh em Diệp gia, chỉ có anh cả tính cách tốt nhất."Những người khác là xuất thân binh nghiệp, đều là một cái dạng. Dù là không lo binh nghiệp như Diệp Hưng Diệp Thần, cũng không phải người nói nhiều.Diệp Danh nở nụ cười: "Ông nội nói anh giống bà nội, bà nội năm đó thế nhưng lại là người khéo léo đến lạ kỳ, một người phụ nữ tiếp nhận gia nghiệp to lớn như vậy…" Được rồi, đây không phải là chuyện vinh quang gì, cũng không cần nhắc lại."Như vậy ah." Hoa Chiêu gật đầu: "Trong nhà có ảnh chụp bà nội sao? Em muốn chiêm ngưỡng một chút.""Đều ở chỗ ông nội rồi, em lần sau đến hỏi ông ấy là được." Diệp Danh nói ra.Bà nội qua đời đã rất nhiều năm, ông nội cả đời mưa bom bão đạn, cái gì mà chưa trải qua, đã có thể bình thản đối mặt với sự rời đi của bà nội, có người muốn nhìn ảnh chụp bà nội, ông ấy vui vẻ còn không kịp.Mấy người trò chuyện, tay cũng không có nhàn rỗi.Diệp Danh nấu cơm tuy chỉ trung bình, nhưng kỹ thuật dùng dao cũng giống Diệp Thư, có thể làm trợ thủ.Hoa Chiêu nhìn kỹ năng cầm dao của anh cả là đoán được tay nghề cũng không tệ, rồi lại nhìn vẻ ngoài "yếu ớt" của anh cả, quả thực nhìn người không thể nhìn bề ngoài ...Mà Diệp Thư hiện tại đã có thể làm bếp phó rồi, mấy món rau trộn bình thường đều là cô ấy làm.11 giờ, Khâu Mai mang theo 10 người Khâu gia đến thăm rồi.Diệp Danh sửa sang lại quần áo một chút, phủ lên khuôn mặt tươi cười nhiệt tình đi ra ngoài đãi khách.Diệp Thư ở phía sau thầm nói: "Anh cả sống rất mệt mỏi a?" Không cười được cũng phải cười ngặt nghẽo."Cũng không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Những việc này ở trong mắt anh cả xem ra đều là chuyện nhỏ, có lẽ giống như em nấu cơm vậy, đối với người khác mà nói rất khó, với em mà nói chỉ là một bữa ăn sáng."Diệp Thư cười: "Em cũng thật nhiều lý do."Hoa Chiêu nói ra: "Em lại thấy chị mới kì lạ, theo lý chị là diễn viên, biết diễn kịch nhất, anh cả chỉ là thỉnh thoảng phải xã giao thoáng một phát, nhưng với chị lại nghề nghiệp diễn kịch, chị cảm thấy mệt không?"Diệp Thư sững sờ, sau đó cười: "Thật đúng là, lúc chị diễn kịch một chút cũng không mệt mỏi, chỉ cảm thấy thú vị."Nói ra cái này, cô lại thở dài.Cô cũng nghỉ ngơi hơn mấy tháng rồi, có chút nhàm chán rồi, muốn về làm việc.Cô rất yêu nghề nghiệp của mình đấy.Trước kia không quay về là vì tâm tình không tốt, không muốn xã giao với đồng nghiệp, cũng bởi vì chính mình "Hoa tàn ít bướm" chỉ có thể phối hợp diễn, trong chịu không được. Nhưng hiện tại mỗi ngày cô soi gương đều rất tự tin.Chính mình lúc 20 tuổi cũng không xinh đẹp như hiện tại!Cô cảm thấy đã đến lúc trở về."Vậy thì trở về." Hoa Chiêu ủng hộ cô ấy: "Trở lại làm việc, cũng dễ kiếm tiền mua phòng ốc…"Diệp Thư lập tức im lặng: "Em còn băn khoăn chuyện mua phòng ốc, còn ngại phiền toái không đủ à?"Trong miệng cô tuy là oán trách lấy, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày rãnh rỗi như vậy, lại cầm tiền lương, thực sự chờ Hoa Chiêu cho cô tiền mua phòng ốc à? Cô cũng không thể làm vậy."Đúng rồi, chị dâu cả hôm nay lại không có tới." Diệp Thư nhỏ giọng nói.Theo lý Diệp gia phòng lớn mời khách, cô ta là con dâu trưởng, phải đi ra đãi khách, đạo lý này Diệp Danh cũng không thể không hiểu ah, nhưng vẫn đến một mình rồi, hơn nữa cũng không nhắc tới Văn Tịnh."Xem ra quan hệ của hai người lại càng không tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.Chuyện này các cô thực sự không có biện pháp rồi, chuyện giữa vợ chồng người khác, mặc kệ bất cứ chuyện gì, người ngoài tốt nhất đừng nên nhúng tay, bằng không thì không những không được cảm ơn, mà còn bị trách tội."Có thể mang thức ăn lên rồi." Diệp Danh đi vào phòng bếp nói ra, nói xong lau một mồ hôi ở trên ót: "Người Khâu gia thật có thể nói."Anh lần đầu cảm giác mình há miệng không đủ dùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận