Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1480 - Lẻn đi lòng vòng.



Chương 1480 - Lẻn đi lòng vòng.



Chương 1480: Lẻn đi lòng vòng.Đương nhiên cuối cũng không ai được đi cả.Thiên Kim lại nói: “Mẹ, con có thể đến Bằng Thành học, giống như anh cả được không?”Lúc trước bởi vì để được ở gần Diệp Thâm hơn một chút, mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp đều đến học ở Bằng Thành.Nhưng mấy năm trôi qua, đứa lớn nhất cũng đã tốt nghiệp đại học, những đứa khác cũng đã chuẩn bị vào đại học, cấp 3, nên phải quay lại thủ đô học. Dù sao hộ khẩu nhà bọn họ cũng ở thủ đô, nên phải quay về nguyên quán để tham gia kỳ thi.Chỉ tiếc ba đứa nhỏ không được học ở Bằng Thành.Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Thâm, chuyện này còn phải tùy theo sự sắp đặt của Diệp Thâm, xem sau này anh thường xuyên ở chỗ nào thì cô ở chỗ đó.Dù sao Vân Phi và Thúy Vi cũng còn nhỏ, còn vài năm nữa chúng nó mới vào cấp 3.Mặc kệ bọn nó học cấp 3 ở đâu, cô có lòng tin mấy đứa nó đều sẽ thi đậu đại học.“Đợi đến hết năm đi, sang học kỳ sau, các con lại đi.” Diệp Thâm nói.Dù sao mới có mấy tháng, anh còn phải về Quỳnh Châu một chuyến, thu lưới.Mấy đứa nhỏ tức khắc vỗ tay hoan hô.Hoa Chiêu vừa vui mừng vừa ghen tị. Cô cảm thấy mình nỗ lực vì bọn trẻ hơn Diệp Thâm gấp mấy lần, nhưng mấy đứa tiểu quỷ kia lại đặc biệt thích anh.Diệp Thâm cũng rất vui.Người một nhà vui vẻ cơm nước xong xuôi, Diệp Thâm thay quần áo đưa bọn trẻ đi học.Cảm giác được bố đưa đi học đương nhiên khác với được vệ sĩ đưa đi.Diệp Thâm tự cảm thấy trong giai đoạn bọn nhỏ trưởng thành anh đã bỏ lỡ quá nhiều, cho nên mỗi khi có thời gian ở bên nhau, anh muốn bù đắp cho bọn chúng một chút.Về đến nhà, hắn mới hỏi Hoa Chiêu về tiến triển ngày hôm nay.“Cô Uông gì đó lại tới nữa à? Lần này lại cần cái gì?” Diệp Thâm hỏi.“Muốn thuốc bôi.” Hoa Chiêu nói: “Em đưa cho cô ta rồi.”“Sao lại hào phóng thế?” Diệp Thâm cười nói: “Khẳng định là đào hố rồi?”“Ha ha! Vẫn là anh hiểu em.” Hoa Chiêu nói: “Muốn hắc ngọc đoạn tục cao của em nào có dễ như vậy. Em làm bừa thuốc cao bôi trên da chó cho cô ta bôi.”Thuốc cao chữa trị thần kinh của cô, tuy rằng chủ yếu dựa vào tinh hoa của thực vật, nhưng bản thân thuốc cao này cũng là phương thuốc cổ truyền, không được mấy người biết đến.Mấy năm nay vì để che dấu cho bản thân, mà cô đã mua hàng loạt bí phương cổ truyền. Thực sự đã mua rất nhiều.Rốt cuộc có dùng được hay không, cô sẽ tự mình phán đoán.Trong đó quả thật đã phát hiện ra một phương thuốc trị liệu vết thương vô cùng công hiệu.Cô dự định sau này khi mở nhà máy sản xuất thuốc sẽ dùng nó bán lấy tiền, cho nên người nhà họ Uông cũng đừng hòng sờ đến dù chỉ là một chút xíu công thức.Cô luôn muốn mở một nhà máy sản xuất thuốc, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa thể bắt tay vào làm bởi vì phải chạy đi chạy lại hai bên, không ở một chỗ cố định.Mà xưởng thuốc, cô phải tự mình “thêm nguyên liệu”, cho nên nhất thiết phải đích thân trông coi.Vả lại trước đây cô không thông thạo y thuật lắm, nên chưa đủ tự tin mở nhà máy.Bây giờ thì tốt rồi, cô cảm thấy đã có thể thêm việc này vào lịch trình hàng ngày.Diệp Thâm mỉm cười: “Uông gì đó cứ thế bị đuổi rồi à? Chắc là sẽ không đâu, bên nhà họ Uông đang rất gấp.”“Hả? Tại sao?” Hoa Chiêu hỏi.“Ông cụ nhà họ Uông bị cảm, một tháng rồi vẫn chưa khỏi.” Diệp Thâm nói.“A, chuyện này em chưa nghe nói tới.” Hoa Chiêu nói.Nhưng cũng đúng, mấy lão gia hỏa như này, vốn dĩ đâu dễ dàng xuất đầu lộ diện, chính mình ở nhà có bị gì cũng đâu ai biết, đúng không?Huống chi còn bị cảm mạo, không phải bị bệnh nằm viện, người ngoài càng không thể tiếp xúc đến.“Năm nay ông ta cũng 88 rồi nhỉ? Cảm mạo suốt một tháng không khỏi.” Hoa Chiêu không cảm xúc nói: “Vậy là sắp rồi.”Nhà họ Uông là kẻ thù, cô không có sự thương cảm với sinh lão bệnh tử của kẻ thù.Cô không vỗ tay ăn mừng đã là tốt bụng lắm rồi.“Cho nên em cẩn thận một chút, chỉ sợ bọn hắn chó cùng rứt giậu.” Diệp Thâm nói.“Ừ, em biết rồi.” Hoa Chiêu nói: “Về sau sẽ phân vệ sĩ cho bọn nhỏ.”Đây cũng là lý do Hoa Chiêu muốn dẫn bọn nhỏ theo. Cô luôn có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Diệp Thâm.Buổi tối, hai người thành thành thật thật nằm chung một chăn. Hai người họ hoàn toàn tuân theo nghi lễ cổ xưa. Diêu Lâm mới đi chưa được mấy ngày, tuy rằng không phải trực hệ, nhưng ông ấy là một trong những người thân hiếm hoi của Hoa Chiêu trên đời này.“Không biết chị với anh họ về nhà có cãi nhau không, lúc trước nói muốn bắt mạch cho chị ấy mà bận quá nên lại quên mất.” Hoa Chiêu nằm ở trong ngực Diệp Thâm nói.Tính tình Diệp Thư vô cùng nóng nảy, nghi thần nghi quỷ này có chút không bình thường, nhiều lúc nóng giận quá, phải thuốc thuốc mới có thể bình ổn lại.“Bọn họ vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ như vậy, xác thật không tốt.” Hoa Chiêu nói.“Bọn họ cãi nhau?” Diệp Thâm kỳ quái nói.Anh về trễ, cho nên vẫn chưa biết việc này.Hoa Chiêu lập tức kể lại cho anh một chút, nếu không phải Tạ Liên Na đã bị sa thải, cộng thêm cô ta đã thay đổi mục tiêu, bằng không Diệp Thư có khả năng thật sự bị nguy hiểm.Nếu Tạ Liên Na lại đánh chủ ý lên người Diêu Khôn, cho dù Diệp Khôn không thích cô ta, nhưng với năng lực của Tạ Liên Na, cô ta có thể khiến cho Diêu Khôn và Diệp Thư chia tay.“Cô ta đánh chủ ý với anh cả?” Diệp Thâm cười nói: “Thế thì quá tốt.”Như thế anh cũng không cần nhọc lòng nữa, để anh cả tự mình lo lắng đi thôi.Hai người nói chuyện tới tận rạng sáng, Hoa Chiêu mới chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm hôm sau, Diệp Thâm thu dọn hành lý xuất phát.Hoa Chiêu chỉ tiễn đến cửa nhà, hôm nay con trai của một lão lãnh đạo kết hôn, cơm nước xong cô còn phải đi trang điểm, sau đó đến tham dự hôn lễ.Cho nên cô không biết, Diệp Thâm nói là phải lập tức lên máy bay, lại thần không biết quỷ không hay mà xuống.Cải trang, sau đó biến mất ở thủ đô.Liên tiếp mấy ngày, Uông Phi Phi đều tới đổi thuốc cao.Sau đó khi rời đi, thì lại bị cạo thuốc ra.Tay luôn sưng tấy, không thấy đỡ.Nếu không phải Hoa Chiêu trộm thêm một chút thuốc có thành phần tiêu sưng giảm đau lên cao bôi, thì bây giờ tay cô ta đã bị chảy máu đến thối rữa rồi.Nhưng lòng tốt của Hoa Chiêu cũng chỉ có hạn, cho nên tay của Uông Phi Phi vẫn bị sưng đến dọa người như cũ, không thấy tốt lên chút nào. Mỗi ngày cô ta đến chỗ Hoa Chiêu đổi thuốc, đều đau đến rớt nước mắt.Mấy người còn lại của nhà họ Uông đều có công việc, không thể cứ xin nghỉ đến đây được, cho nên hôm nay chỉ có Kim Hà đi cùng Uông Phi Phi.“Tôi đã nói rồi trên đời này làm gì có thuốc nối dây thần kinh! Cô xem xem cô giày vò con gái tôi! Nhìn miệng vết thương một chút cũng không thấy lành! Có phải cô cố ý muốn con tôi chịu khổ đúng không?” Kim Hà la lớn.Bây giờ bà ta đang thấy mình có lý, hét đến vô cùng phách lối.“Không đúng, sao lại thế được? Nếu dùng thuốc tử tế, bây giờ tay cô ta đã đỡ rồi.” Hoa Chiêu kinh ngạc kêu lên.“Không phải cô vì muốn ăn vạ Đại Vĩ, nên cố ý lau thuốc đi, để cho mình không thể khỏi được đấy chứ?” Hoa Chiêu nhìn Uông Phi Phi nói.Uông Phi Phi rũ mắt xuống, không dám nhìn cô.Cô ta thông qua nhà họ Uông biết thân phận thật sự của Hoa Chiêu, quả nhiên người phụ nữ này không bình thường, chuyện gì cũng đoán được.Nước mắt tí tách rơi xuống, cô ta cảm thấy vô cùng ủy khuất.“Bây giờ không cần đợi đến bảy ngày nữa, chỉ còn có một ngày nữa, thuốc này của cô cũng không thể cải tử hoàn sinh. Nói đi, cô định như thế nào?” Kim Hà hét lên.“Thế thì làm thế nào? Muốn kết hôn với Đại Vĩ là chuyện không thể nào, Đại Vĩ nhà chũng tôi không cần một người vợ bị tàn tật.” Hoa Chiêu nói: “Bà nên nghĩ về một khoản bồi thường khác đi.”Kim Hà tức giận chỉ vào Hoa Chiêu và Đại Vĩ mà chửi, nhưng bà ta không dùng những từ ngữ tục tĩu, nên Hoa Chiêu coi như không nghe thấy.“Chửi xong rồi thì nhanh ra giá đi, nếu không lát nữa ngân hàng sẽ đóng cửa.” Hoa Chiêu nói.Khí thế của Kim Hà như bị đóng băng, đây là đang định dùng tiền giải quyết cho xong việc đây mà.Thế cũng không phải không được.“Mười…năm mươi.” Kim Hà nghiến rắng nói: “Năm mươi vạn, không có năm mươi vạn đừng hòng chúng tôi bỏ qua chuyện này!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận