Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 834 - Có Chút Hối Hận



Chương 834 - Có Chút Hối Hận



Chương 834: Có Chút Hối Hận"Kế hoạch của các cháu thành công rồi." Diệp Chấn Quốc nói với Diệp Danh cùng Hoa Chiêu.Ông nội hình như rất tức giận? Hoa Chiêu không dám lên tiếng, cũng không dám giả bộ là người vô tội, nói chuyện này không liên quan đến cô.Quả nhiên, gừng càng già càng cay, cái gì cũng không thể gạt được ông nội.Diệp Danh cười cười: "Ông nội đừng lo lắng, nếu như phát hiện bà ấy có gì không ổn, lại mời đi là được. Vợ chồng bên nhau 20 năm còn có thể ly hôn, có cái gì không được?"Đã ly hôn, anh giống như được mở ra cái chốt nào đó, không bao giờ cảm thấy đây là chuyện lớn gì nữa rồi.Có thể sử dụng vệc ly hôn để giải quyết vấn đề, cũng không còn là vấn đề nữa!Lời này nói ra, đem tất cả lo lắng của Diệp Chấn Quốc đều ngăn chặn."Hơn nữa, cho dù ông nội có lo lắng cũng không có tác dụng, chú ba đã để bụng rồi, Diệp gia chúng ta không có thói quen ngăn cản hôn sự của con cháu." Diệp Danh nói.Cái này xác thực đúng, con dâu con rể Diệp gia đều là tự mình chọn đấy, người nhà mặc dù sẽ có các loại ý kiến, dù thấy không tốt, nhưng chỉ cần người trong cuộc kiên trì, cha mẹ cũng không kiên trì nữa."Được rồi, ông vốn cũng không định quản." Diệp Chấn Quốc nói: "Tìm các cháu tới, chính là muốn nói cho các cháu biết, các cháu chọn người, chính các cháu tự quản! Nếu xảy ra vấn đề, tự mình giải quyết!""Vâng." Diệp Danh lập tức nói.Diệp Chấn Quốc liếc nhìn Hoa Chiêu, cũng không cần cô cam đoan, phất phất tay để cho người đi ra ngoài rồi.Không thể nói quá nhiều, nói quá nhiều lại hù đến cháu dâu của ông.Sau khi Hoa Chiêu đi ra ngoài, thần sắc đã có chút hoảng hốt.Mặc dù cô biết Đường Phương Hà sẽ hạ gục được Diệp Thành, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.Cô còn tưởng rằng phải đợi một hai tháng sau.Kết quả nghe nói Diệp Thành "Vô cùng lo lắng", hiện tại đã thổ lộ tiếng lòng với ông nội rồi, cô ngược lại có chút do dự."Làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi: "Không phải em đã hối hận cứ? Hiện tại hối hận, cũng còn kịp."Ông nội không ngăn cản được Diệp Thành, anh có thể.Có rất nhiều biện pháp."Là có chút hối hận." Hoa Chiêu nhìn một đám nhỏ ở trong góc đang kể chuyện xưa với Đường Phương Hà nói ra: "Em sợ chú ba làm chậm trễ Đường Phương Hà."Đường Phương Hà mặc dù có tâm cơ, nhưng từ kết quả điều tra trước mắt, bà ấy chưa bao giờ hại hơn người.Trước mắt mà nói, chỗ tâm cơ đó đều dùng vào việc tốt.Đặc biệt là sự quan tâm của bà ấy đối với hàng chục, hàng trăm học sinh nghèo, quả thực có thể làm cho bà ấy trở thành nhân vật đáng được tôn trọng.Bà ấy cũng đã 40 tuổi, nhân sinh đi qua một nửa.Tuy Hoa Chiêu cảm thấy, với tâm cơ của Đường Phương Hà, trợ giúp những học sinh kia, khẳng định cũng là bà ấy cố ý làm.Nhưng có cái gì là không thể đâu?Trái lại Diệp Thành, Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy Diệp Thành không xứng với bà ấy.Diệp Danh. . . ."Vấn đề này em hãy hỏi bà ấy, có cảm thấy mình bị làm chậm trễ không. Nếu như bà ấy không muốn, hoàn toàn có thể cự tuyệt.""Được rồi." Hoa Chiêu đi.Cô gọi Đường Phương Hà trở về phòng: "Chú ba cháu vừa rồi đã nói chuyện với ông nội, muốn kết hôn cô, nhìn dáng vẻ của ông ta, chỉ cần cô gật đầu, ngày hôm sau đã có thể vào cửa.""Tôi muốn qua hai tháng lại gật đầu." Đường Phương Hà mỉm cười, một chút cũng không ngạc nhiên.Thật là một người phụ nữ thông minh và thẳng thắn.Đương nhiên sự thẳng thắn này chỉ dành cho cô.Diệp Thành đoán chừng sẽ bị dấu diếm cả đời."Cô có muốn suy nghĩ một chút hay không?" Hoa Chiêu hỏi.Đường Phương Hà sững sờ: "Cháu hối hận? . . . Như vậy, cũng có thể."Bà ấy từ bỏ quá dứt khoát, Hoa Chiêu cũng thấy đáng thương cho Diệp Thành ~"Không phải, cháu nói là, kết hôn là chuyện lớn, Diệp Thành người này, Chu Lệ Hoa mặc dù đã không phải là vợ nữa, nhưng dù sao cũng là vợ chồng vài chục năm, mấy tháng trước đó còn che chở, kết quả có người mới xuất hiện, lập tức triệt để bỏ qua rồi."Hoa Chiêu biết chính mình có chút tiêu chuẩn kép rồi.Một bên cảm thấy Chu Lệ Hoa đáng đời, loại người này nên bị đàn ông vứt bỏ, không vứt bỏ bà ta thì người đàn ông này không phải si tình, mà là người ngu, là ngu xuẩn.Nhưng khi Diệp Thành vứt bỏ bà ta, muốn kết hôn với người khác, cô lại cảm thấy Diệp Thành vô tình.Những mặt khác đều không đề cập tới, Chu Lệ Hoa đối với Diệp Thành ngược lại là toàn tâm toàn ý, cả đời vì ông ta sinh con dưỡng cái, vì ông ta vất vả.Kết quả Diệp Thành có mới nới cũ rồi. Tốc độ lại quá nhanh.Đường Phương Hà kỳ thật chưa làm cái gì, thậm chí còn chưa từng vì ông ta mà làm gì cả, Đường Phương Hà chỉ thể hiện vẻ đẹp cùng những mặt tốt của mình, Diệp Thành tựa như ong mật thấy hoa thơm mà bổ nhào qua rồi.Thật là. . . .Hoa Chiêu khinh thường: "Nếu như là cháu, cháu chướng mắt loại người như Diệp Thành này đấy."Đang ở trước mặt Đường Phương Hà, hiện tại cô đến chú ba cũng không gọi rồi."Hoá ra là vì cái này." Đường Phương Hà cười cười: "Cháu còn nhỏ, vợ chồng lại ở xa nhau, quanh năm không cùng một chỗ, cháu không hiểu, đàn ông ah, đều như vậy."Hoa Chiêu không đồng ý, cô cảm thấy Diệp Thâm cũng không phải loại người này.Đường Phương Hà vẫn cười: "Cô gái trẻ tuổi, đối với người đàn ông của mình, cũng luôn có loại ảo giác này, đợi lớn tuổi hơn sẽ tỉnh táo lại."Bà cũng không đồng ý với Hoa Chiêu.Bà tuy chưa từng kết hôn, nhưng không có nghĩa là bà không hiểu. Bà cảm thấy mình đứng ngoài quan sát..., ngược lại càng hiểu."Được rồi, nếu như cô cảm thấy ông ta đáng giá phó thác cả đời, cứ tiếp tục a." Hoa Chiêu nói."Còn nói những lời ngốc nghếch này." Đường Phương Hà cười: "Nhân sinh của tôi, tại sao phải phó thác cho người khác? Nhân sinh của mình, chỉ có mình mới nắm lấy mới tốt. Tôi phải sống tốt cuộc sống của tôi, có liên quan gì tới ông ấy?"Hoa Chiêu sửng sốt một chút rồi cũng cười, cười đến vui vẻ: "Là cháu kém cỏi rồi, cô lợi hại, cố gắng lên! Cháu đợi ăn bánh kẹo cưới của hai người rồi.""Thích khẩu vị gì hãy nói sớm cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt." Đường Phương Hà nói."Kẹo vị quýt…."Hai người cười cười nói nói rất lâu.Diệp Thành thấy, đáy lòng đột nhiên vui vẻ, còn có cảm giác nhẹ nhàng thở ra.Đường Phương Hà cùng Hoa Chiêu quan hệ tốt, sau này cuộc sống của ông ta cũng sẽ không khó khăn như vậy nữa rồi.Trước kia ông ta bị kẹp ở giữa người thân và vợ, đã sắp đem ông ta kẹp chết rồi.Lúc này rốt cuộc cũng tốt hơn a?Có lẽ còn có thể hoàn hoãn quan hệ của ông ta và cha!Diệp Thành thấy Hoa Chiêu chưa bao giờ thuận mắt như vậy.Hoa Chiêu lần nữa xác định ý nghĩ của mình là chính xác đấy.Cô không muốn làm kẻ quấy phá gia đình, đem ba phòng của Diệp gia quấy cho tan rã.Có thể hoà hợp một chút thì nên hoà hợp, gia đình đều êm ấm.Diệp Thành nghĩ đến cái gì, lại đi về phía Hoa Chiêu."Cháu dâu, chú còn có chuyện này muốn nhờ cháu hỗ trợ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận