Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 290 - Nhà Ở.



Chương 290 - Nhà Ở.



Chương 290: Nhà Ở.Ông Văn từng làm trong hệ thống giáo dục đấy, năm đó chức vị coi như cũng được, hiện tại tuy đã về hưu rồi, nhưng vẫn còn ở trong đại viện của bộ giáo dục, cách nơi này không xa lắm.Diệp Danh cùng các đồng nghiệp nghe ngóng nhà ở, ông ta tự nhiên đã nghe được tiếng gió.Ông ta cũng có cùng suy nghĩ với những người khác, đây là Diệp gia nhớ tới con trai trưởng rồi, muốn cho con trai trưởng đổi một căn nhà khác. Bằng không thì Diệp Thâm ở trong một căn tứ hợp viện 4 tiến hơn một ngàn mét vuông, Diệp Danh chỉ ở trong một căn phòng 60 mét vuông, nói ra cũng không dễ nghe.Bọn hắn cũng nghe ngóng qua Văn Tịnh, Văn Tịnh khi đó cũng không biết nhà là tìm hiểu cho Hoa Chiêu đấy, cô ta thấy Diệp Danh và Diệp Thư cùng đi, còn tưởng rằng là tìm nhà cho hai người bọn họ đấy, cứ như vậy mà nói cho cha mẹ.Cô ta lúc ấy cũng rất vui vẻ.Tuy cô ta muốn nhất chính là căn nhà kia của Diệp Thâm, hiện tại đều hợp nhất trở về rồi, một nhà ở một nửa cũng tốt. Hơn nữa lúc trước bà nội cũng chỉ đem tiền viện cho Diệp Thâm, hậu viện…Hậu viện là Hoa Chiêu mua được...Hoa Chiêu là em dâu của Diệp Danh, bọn họ đi qua thuê ở cũng có thể a?Hoa Cường là một ông lão ở trong một căn nhà to như vậy làm gì!Nhưng cô ta biết rõ loại tâm tư này không thể nói ra, trước kia cô ta đã cùng Diệp Danh hơi chút đề cập qua, lúc ấy Diệp Danh dùng ánh mắt kia nhìn cô ta, làm cho cô ta rất khó chịu nổi.Hiện tại, Diệp gia muốn cho bọn họ một căn nhà nhỏ, cũng không tệ.Ai biết mấy ngày hôm trước Diệp Danh nói, căn nhà vẫn là Hoa Chiêu mua đấy.Văn Tịnh lúc ấy thiếu chút nữa tắc thở rồi.Cô ta vẫn chưa nói với bố mẹ về điều này, cô ta xấu hổ, không thể mở miệng nổi.Cô ta là tiểu thư nhà quan cao cấp ở thủ đô nhưng lại bị một cô gái xuất thân nông thôn đánh bại!Diệp Danh nhìn người Văn gia, có chút đoán được mục đích của bọn hắn rồi.Nhà ở của Văn gia cũng khá chật chội.Văn Bình năm đó chức vị không thấp, nhưng mấy đứa con trai đều không nên thân, hiện tại chỉ có con trai trưởng 28 tuổi, kết hôn nhiều năm, ở đơn vị phân cho một căn phòng 40 mét vuông.Lão Nhị lão Tam tuy đều đã kết hôn, nhưng vẫn còn ở lại Văn gia.Văn Nhược gả cho người khác, cũng là ở nhà chồng, lách vào một cái phòng nhỏ."Hôm nay không phải em gái con mời khách, con bé còn không có mua nhà đây này." Diệp Danh nói ra."Vậy có thể là ai? Anh rể, cùng người nhà mình còn không nói thật, xem chúng ta là người ngoài ah." Văn Nhược đỉnh đạc mà vui đùa nói: "Em đã nghe Lưu gia nói, cái nhà kia bán cho anh rồi, mấy ngày hôm trước đã làm thủ tục! Còn có cái nhà của Triệu gia kia, cũng là anh mua rồi!"Văn Nhược dáng tươi cười có chút cứng ngắc, chị cả mệnh như thế nào tốt như vậy, gả cho nhà chồng tốt, chồng lại đẹp trai, có năng lực, đối với chị ấy còn tốt như vậy, không sinh được con cũng không tức giận đòi ly hôn, muốn cùng chị ấy trải qua cả đời!Nghĩ đến đây cô ta cứ như bị dội nước chua vào lòng.Cô ta năm nay 23 tuổi, lấy chồng được 3 năm và sinh liên tiếp được 2 đứa con đều là gái. Mặt mẹ chồng đã kéo ra.Mấy hôm trước còn nói với họ rằng bọn trẻ buổi tối ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, kêu họ tìm nhà dọn ra ở riêng!Còn đáng giận hơn! Cô ta rõ ràng là trông đẹp hơn chị gái mình, nhưng cô ta lại sinh muộn vài năm ..."Đó là cô không có nghe cho rõ ràng." Diệp Danh nói ra: "Không tin các người đi hỏi lại một chút, cái nhà kia không phải tôi mua đấy, đều là em dâu của tôi mua đấy.""Em dâu của anh? Cô ta là một cô gái nông thôn, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Vợ Văn Lượng bĩu môi nói: "Còn không phải ba mẹ anh ra tiền? Lại nói ba mẹ anh cũng thật sự là…Chỗ tốt đều bị em trai anh chiếm được, anh thế nhưng ngay cả cái nhà bên cạnh cũng chiếm không được."Cô ta lại nhìn thoáng qua Văn Tịnh, ngữ khí quái dị nói: "Bất quá cũng đúng, bất kể người ta nông thôn hay không nông thôn đấy, người ta có thể sinh."Trước kia nếu cô ta nói loại lời này, Diệp Danh sẽ rất tức giận, anh rất kiêng kị người khác ở trước mặt Văn Tịnh nói cái gì mà sinh hay không sinh.Nhưng là hiện tại anh ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, trên mặt vẫn bảo trì dáng tươi cười.Anh phát hiện trước kia mình sai rồi, bảo hộ quá mức rồi, ngược lại làm cho Văn Tịnh không thể vượt qua rào cản trong lòng.Nếu như trước kia thường xuyên có người ở trước mặt cô nói về chuyện đó, nói một ngàn lần, một vạn lần, có phải cô đã sớm vượt qua? Sẽ không giống hiện tại, nếu chạm vào liền đau như nhảy mủ."Cái này cùng sinh hay không sinh con cũng không có liên quan." Diệp Danh cười nói: "Người ta là dân quê cũng có tiền. Bọn hắn nơi đó là vùng núi, trên núi có nhân sâm, ông nội của Hoa Chiêu nhiều năm trước đào được mấy cây, trước kia bán đi một gốc cây, đổi được hậu viện của Diệp Thâm, sau đó lại bán đi một gốc cây, được 10 vạn, mua 2 căn nhà nhỏ vẫn là dư sức có thừa."Văn gia cấp bậc không đủ, không biết chuyện Hoa Chiêu bán nhân sâm.Văn Tịnh cũng sẽ không nói với bọn họ.Người Văn gia đều trừng lớn mắt.Đột nhiên, Văn Đạt, đứa con thứ hai đã im lặng nãy giờ, cau mày nói: "Nhân sâm đào trên núi? Cái đó phải thuộc sở hữu của nhà nước! Tư nhân làm sao có thể mua được? Đây là bất hợp pháp!"Người Văn gia hai mắt sáng lên: "Đúng, đó là sự thật! Làm sao có người đào được? Núi đó thuộc về công, cây nào trên núi cũng thuộc về công!"Khoan hãy nói, xác thực là có đạo lý này.Thôn Kháo Sơn đến bờ sông cỏ lau, đều là của nhà nước đấy, nhà ai đi nhổ một bả không có việc gì, nếu thành trói thành một bó, khó mà làm được.Hàng năm đội sản xuất phải thu hoạch tập thể và phân phối tập thể.Nhưng tài nguyên trên núi có chút đặc thù, cây cối không cho phép chặt lung tung đấy, được có cho phép thoải mái cắt cỏ co eo, quả dại tùy tiện hái, chỉ cần ngươi có thời gian, chỉ cần ngươi nguyện ý đi hái.Bởi vì trên núi cây nấm quả dại nhiều, toàn bộ thôn mọi người đi hái cũng hái không hết, mỗi người dự theo nguyên tắc ban đầu, làm nhiều có nhiều, hái được bao nhiêu đều là bản lĩnh của mình.Không thể quy định mỗi người chỉ được hái một giỏ, còn lại thối dưới đất thì không được mang đi. Cũng không thể để người khác mất công đi hái, chia cho cả làng được. Như vậy ai còn muốn vào núi nữa?10 năm qua chưa có ai bắt gặp nhân sâm và linh chi, đều không có giá trị cao, vật có giá trị cũng giấu không cho người ngoài biết.Hoa Chiêu bán cái này ở thủ đô cũng không giấu được."Các chuyên gia đã xác minh rằng củ nhân sâm kia là cũ. Nó không được hái sau khi thành lập nước. Đó là tài sản riêng của gia đình." Diệp Danh nói.Kỳ thật đều là nói mò, anh đã xem qua rồi, nhân sâm kia giống như còn rất mới, tươi sốt đấy, Hoa Chiêu cũng nói, vừa đào đấy.Bất quá không có sao, dù sao cũng đã bị Hạ Kiến Ninh ăn vào trong bụng, bọn hắn không tin, thì để cho bọn hắn tìm Hạ Kiến Ninh xem xét đi thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận