Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1377 - Tôi Muốn Đi Tố Cáo Cô



Chương 1377 - Tôi Muốn Đi Tố Cáo Cô



Chương 1377: Tôi Muốn Đi Tố Cáo CôMã Thu Bình vừa nói xong, trong phòng lập tức trở nên yên ắng.Thím Mã trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn Mã Thu Bình, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô ấy.Mã Thu Bình cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng biến thành màu đen, biểu tình xấu hổ và giận dữ muốn chết.Thím Mã hiểu con gái của mình, rốt cuộc xác định được những chuyện mà bà nghĩ đến, bà lập tức nhào về phía Mã Thu Bình, vừa đánh vừa khóc.“Con, nha đầu chết tiệt này! Tại sao không nói cho mẹ biết! Sao không nói sớm cho mẹ biết!”“Oa!! Một lũ súc sinh! Chó mà! Mẹ muốn liều mạng với bọn chúng!” Thím Mã gào khóc nói.Mã Thu Bình ôm bà ấy khóc, không buông ra.Bây giờ người mẹ đã gầy còm ốm yếu y hệt một cụ già, làm sao mà đánh thắng được đám người Hoa gia kia.Cô ấy chỉ còn mỗi người mẹ này, không thể để bà chết được!Mã Thu Bình quay đầu nhìn Hoa Chiêu, truy hỏi: “Có thể cho em mượn 10000 được không? Nửa đời sau dủ phải làm trâu làm ngựa em cũng sẽ trả lại cho chị!”Ba đứa con trai của Hoa Đại Ngưu, Long Hổ Báo, chỉ có Hoa Long cưới được vợ.Hoa Hổ Hoa Báo năm nay đã ngoài ba mươi, không có tiền cưới vợ.Với cái thanh danh thối nát của bọn họ, muốn lừa cũng chẳng thể lừa được vợ.Nhưng là bọn họ cũng chẳng vội, không có vợ, thì còn có chị dâu.Anh em bọn họ thân thiết, cái gì cũng có thể xài chung.Mấy đứa con của Mã Thu Bình, cha chúng nó là ai, chính bản thân cô ấy cũng không biết.Cô ấy chỉ muốn giết chết ba tên súc sinh này!Nhưng cô ấy lại không dám giết người.Bây giờ Hoa Long đã bị phế đi, ngọn lửa tà ác trong lòng cô ấy bắt đầu bốc cháy bừng bừng, dường như cô ấy đã tìm thấy con đường thoát thân.Cô ấy muốn phế hết mấy tên súc sinh này đi!Hoa Chiêu không nói gì, thím Mã đã nói.“Không được!”“Mẹ?” Mã Thu Bình nghi hoặc nhìn mẹ mình.“Chuyện lúc này là ngoài ý muốn, do con trai của Hoa Chiêu không cẩn thận! Bây giờ con muốn làm cái gì? Chẳng nhẽ muốn để đứa nhỏ xông vào nhà Hoa Đại Ngưu, đá phế hai tên kia? Thế thì thành cái gì?” Thím Mã không tán thành nói.Mã Thu Bình phản ứng lại, gương mặt tức khắc càng đỏ hơn.Đúng là lúc nãy tại đứa nhỏ không cẩn thận nên mới đá phế tên kia.Bây giờ nếu để một đứa nhỏ mới bảy tám tuổi xông vào nhà người ta làm loại chuyện này, xác thực là không có lý lẽ.“Thôi bỏ đi.” Mã Thu Bình nói.Tuy trong lòng vẫn ngập tràn oán khí, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể như vậy.Thím Mã ngăn cản khiến cho tâm tình Hoa Chiêu vô cùng tốt, càng nguyện ý giúp bà một phen.“Chuyện này giao cho cháu, hai người cứ yên tâm thu dọn hành lý, đợi đến lúc cháu rời khỏi đây thì đi cùng cháu là được.” Hoa Chiêu nói.Cô nói xong liền đi ra ngoài.Không ngờ rằng ba đứa con của Hoa Đại Ngưu lại khốn nạn đến mức độ này, chặt đứt mầm mống tai họa này, coi như là làm việc thiện vậy.Mã Thu Bình đi rồi, tránh để cho bọn họ lại đi gây phiền phức cho người khác!“Mẹ, người này làm sao bây giờ?”Nhìn thấy Hoa Chiêu đi ra ngoài, Vân Phi lập tức hỏi.Hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hoa Long, còn kiểm tra thân thể rồi làm cấp cứu cho hắn, nếu không sợ rằng người này đã chết rồi.Không thể để mạng người dính lên tay em trai đáng yêu của mình được.Ách, ít nhất trước mắt không được.Tương lai thì nó không quản nổi.Tên nhóc kia lúc trước đã nói nó muốn làm quân nhân, về sau mấy chuyện như thế này không tránh được.Hoa Chiêu đứng trước mặt Hoa Long, hắn vẫn còn tình táo, nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn Hoa Chiêu.Hắn vừa nhìn đã nhận ra Hoa Chiêu.Sau mười năm Hoa Chiêu càng trở nên xinh đẹp, nhưng dáng vẻ này, gương mặt này, sao hắn có thể quên được.“Hóa ra, là cô...”“Là tôi.” Hoa Chiêu cười: “Anh muốn gì? Định đứng dậy đánh tôi à?”Gương mặt Hoa Long tức khắc càng tím hơn.Một vài người từ phía xa lại đây xem náo nhiệt.Tiếng gào thét vừa rồi của Hoa Long đã thu hút không ít người tới, có người thấy tội nghiệp thím Mã, muốn bước đến ngăn cản một chút, tốt xấu gì cũng đừng để xảy ra tai nạn chết người.Nhưng bọn họ không muốn dính líu phiền phức với Hoa Long, tới sớm hơn, không cho hắn đánh vài cái, hắn uất nghẹn lại tới tìm bọn họ phiền toái.Cả nhà Hoa Sơn, vẫn là ác bà trong thôn.Chẳng qua giờ mọi người đều có tiền, nhà Hoa Sơn lại không khá khẩm lên, nên mọi người chẳng sợ bọn họ như trước nữa.Hơn nữa không hiểu sao nhà Hoa Sơn lại toàn sinh con trai, mà mấy đứa con của họ đều đã trưởng thành có thể đánh nhau.Nhà Hoa Sơn cũng không dám hung hăng quá, bọn họ chỉ chọn người hiền lành để bắt nạt.“Chị dâu Tôn?” Hoa Chiêu thấy người tới lập tức gọi: “Vừa đúng lúc, làm phiền chị dâu Tôn đến nhà Hoa Đại Ngưu gia nói một tiếng, con của ông ta đến đây không cẩn thận ngã bị thương, bảo bọn họ nhanh cho người đến đưa hắn đến bệnh viện, nếu không sợ là không giữ nổi người.”Mấy người đang vây quanh đều ngây người.“Cô là... Hoa Chiêu?” Chị dâu Tôn vội vàng bước đến, kinh ngạc kêu lên.Hoa Chiêu đã rời đi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi suýt chút nữa mọi người đã quên mất dáng vẻ của cô.Trước đây cô chính là con gấu đen, vừa mới tốt lên được vài tháng đã rời đi, trong mắt đồng hương thời gian mà cô trở nên xinh đẹp quá ngắn.Nhưng vừa mới nhìn thấy, đã nhận ra ngay lập tức.“Đúng vậy chị dâu Tôn, là tôi, tôi cùng với ông nội trở về tế tổ.” Hoa Chiêu nói.“Ai nha, đúng là Hoa Chiêu rồi!” Chị dâu Tôn kích động mà nhìn Hoa Chiêu.Nhà bọn họ có tiền, còn giàu có hơn mấy thôn dân xung quanh, điều này phải cảm tạ Hoa Chiêu.Nhưng mà trước mắt có chuyện quan trọng hơn.Chị dâu Tôn và mấy người bên cạnh cúi đầu nhìn Hoa Long mặt đã đỏ tím tái, thấy hắn che tay ở háng, dưới thân dính bê bết máu, mặt mũi vặn vẹo.Thật tốt, Hoa Chiêu đây là, mới vừa quay trở lại đã trừ hại cho thôn bọn họ?Trước kia một nhà Hoa Sơn cường bá, nhưng cũng không ác đến mức độ như tên Hoa Long này, dám cưỡng bức con gái!Mã Thu Bình tại sao phải gả cho cho Hoa Long, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.Sau khi kết hôn hắn và Mã Thu Bình ở với nhau như thế nào, đối xử với mấy đứa nhỏ và nhà thông gia ra sao, bọn họ đều biết hết thảy.Quả thực hắn chết cũng đáng!Nếu Hoa Long rơi xuống nước, tuyệt đối sẽ không có ai cứu hắn lên!Bây giờ Hoa Long thành ra như này, khỏi cần nói trong lòng mọi ngưởi hả dạ đến mức nào.“Vậy, tôi lập tức đến thông báo cho nhà Hoa Đại Ngưu.” Chị dâu Tôn nói.Nhưng cô không dám đi một mình, mà phải lôi kéo thêm vài người đi cùng, đứng ở ngoài sân nhà Hoa Đại Ngưu hô mấy câu, nói xong liền bỏ chạy.Hoa Chiêu ở bên này, chuẩn bị ăn cơm.Sắc trời nhanh chóng sẩm tối, nhà thím Mã không đốt đèn nên bọn họ tranh thủ ăn cơm trước khi trời trở nên tối mịt.Hồi trước lúc Trương Quế Lan còn sống ở đây, tuy chỉ có mấy tháng, nhưng bà cũng nối xong dây điện, lắp đèn điện.Nhưng nhà thím Mã đã liên tục mấy tháng không đóng nổi tiền điện, nên người ở trên đã cắt điện nhà họ.Mấy người vừa mới bưng bát cơm lên, ăn được mấy miếng, thì thấy một đám người đi từ con đường nhỏ tới.Hoa Đại Ngưu dẫn đầu, một nhà Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tam Ngưu đi đằng sau.Phía sau còn có mười mấy người đi theo xem.Nghe nói Hoa Chiêu đã trở lại, còn phế Hoa Long, nên bọn họ đến xem náo nhiệt.“Đại Long!” Vợ Hoa Đại Ngưu thấy Hoa Long nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tưởng rằng người đã chết, tức khắc lao đến lay người hắn.Hoa Long bị lay đau muốn chết.“Đừng chạm vào hắn bà già kia! Mắt Đại Long vẫn đang mở to!” Hoa Đại Ngưu vội vàng đến ngăn lại.Vợ Hoa Đại Ngưu nhanh chóng dừng tay, lúc này mới phát hiện Hoa Long quả thật vẫn còn sống.Trong lòng bà ta liền thả lỏng, ngẩng đầu lên hét vào trong sân: “Hoa Chiêu đâu? Nghe nói Hoa Chiêu đã trở lại? Vừa mới trở lại đã đánh người ta thành như vậy! Tôi muốn đi tố cáo cô!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận